truyen mua nuoc noi

Noi nh@n: - So CJD-ÐT Hung Yên (dê báo cáo); - Nhtr diêu I(dê thtrc hiên); - E)äng Website; - Luu VT. øÅ0 TRUÖNG ONG o P ÐÚc UANG VINH . SO CJD-ÐT viêc mua säm trang thiêt bi cân thiêt dam båo phòng dich. 10. Dong chí Hoàng Thi Tu'Œi: Tâp hqp sô lieu, thông tin giúp dông chí Phó Mưu sinh giữa mùa nước nổi. 16/10/22 07:01 GMT+7 2 liên quan Gốc. Những ngày này miền Tây Nam bộ vào mùa nước nổi. Dân nghèo sinh sống bằng nghề sông nước ở Long An, Đồng Tháp, An Giang tất bật mưu sinh. Dù vất vả, nhưng với nhiều người, đây cũng là 'mùa rất dễ sống'…. 3. Quang cáo, tuyên truyên, mua bán hàng hoá, dich vu bi càm hoãc truyên bá tác phàm báo chí, vän hoc, nghê thuât, xuât bán phâm bi càm trên Mang xã hêi ghienbongda.vn. 4. Khi giao tièp vói ngtrði dùng khác, Nguði sù dung quây rôi. chiri bái, làm phiên hay có bât kÿ hành vi thiêu vän hoá. 5. Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. Minh họa TRẦN NGỌC SINHThằng con trai út ba tuổi của cô lẫm chẫm ôm quả bóng cao su bé xíu ra. Vậy là sàn bowling gần như hoàn hảo. Cuối tuần nào vợ chồng cô cũng đưa các con đi chơi bowling tại một trung tâm vui chơi do người bạn học của anh lập ra. Bọn trẻ quá quen với trò này. Cô chỉ cầm trịch để các lượt chơi diễn ra tương đối công bằng, và dập tắt các cuộc cãi vã, ăn vạ của các con sao cho cuộc chơi kéo dài, mỗi đứa đều được hưởng phần vui thoảng cô chạy tới góc nhà, kiểm tra chế độ quay video của chiếc điện thoại thông minh được để trên bộ chân máy tự tạo khẳng khiu như chân nhện. Những món tóc tơ lòa xòa trước vầng trán trắng trẻo, tinh khôi của từng đứa, cái lúm đồng tiền của đứa thứ hai lún sâu trên má cả khi nó tức giận lẫn khi cười, dáng đi lạch bạch của đứa út, tất cả đều được ghi lại trong những thước phim nghiệp dư các con chơi qua màn hình điện thoại, cô tự hỏi, hai mươi, ba mươi năm nữa, xem lại những thước phim tài liệu gia đình này, phản ứng của mỗi đứa sẽ như thế nào thằng Mark có lẽ sẽ ngồi xem cùng với một đàn con, "ít nhất ba đứa", như nó đã tuyên bố. Cô và bọn trẻ sẽ làm gì sau trò bowling này? Ngày còn nhiều tiếng đồng hồ nữa, mà trong đầu cô nỗi lo lắng tựa như một đống lửa, lúc đầu cháy lom rom, sau đó bùng lên với những lưỡi lửa thiêu đầu ngày thứ hai, ngay trong bữa sáng, cô "bật mí" với bọn trẻ kế hoạch của ngày cả nhà sẽ làm bánh. Cô giảng giải những việc phải làm cho các con hiểu, từ nhào bột, nặn bánh, đến chuẩn bị khay đựng đợi các mẻ bánh ra lò. Thoạt đầu bọn trẻ không hào hứng lắm. Cả ba đứa đều thích chạy nhảy hơn là đứng chôn chân trong phòng bếp hẹp. Cô nghĩ ra ý sẽ chấm điểm và thưởng những viên sôcôla bọc hạnh nhân cho bất cứ đứa nào hoàn thành tốt phần việc của mình, nặn được một cái bánh tròn trịa. Trò làm bánh "giết" được hơn một tiếng đồng hồ của bọn trẻ. Cuối cùng cả bọn chán trò, chạy ra phòng khách truy tìm chiếc điều khiển tivi, dò được kênh hoạt hình và bắt đầu tranh cãi về quyền được xem thứ mình muốn. Thằng thứ hai, vẫn là thằng thứ hai tinh nghịch nhất, không tranh được chiếc điều khiển liền lẻn vào bếp, bốc một nắm nhân bánh còn thừa, rắc lên đầu thằng lớn khi mà cuộc tranh giành tưởng đã ngã điện thoại thông minh thu được hình ảnh thằng bé út cười lăn lộn trên sôpha trước bước ngoặt bất ngờ của cuộc chiến giữa hai anh nó. Dọn dẹp bãi chiến trường là việc của cô sau đó. Ngọn lửa thiêu đốt lại bùng lên trong thứ ba. Cô cần phải giải quyết vài việc của viện nghiên cứu nơi cô làm việc. Cô cho phép đứa con lớn dẫn các em nó ra mảnh vườn nhỏ sau nhà chơi tự do với cái vòi nước, con chó phốc, và bất cứ gì ở đó. Chiếc điện thoại và cái giá tự tạo được chuyển ra sát cửa sổ, và với chế độ quay tự động, nó hoạt động cho đến lúc sập nguồn. Sau này, khi xem lại video đó cô mới phát hiện ra rằng lũ trẻ chỉ lọt vào camera khoảng chưa đầy mười phút, sau đó chúng chuyển sang chơi ở một góc khác, và những đám hoa dại, những vạt nắng, những chiếc lá kim, vài con côn trùng trở thành nhân vật chính của những thước phim. Mùa xuân đến rồi nhưng cô không nhận thứ tư. Ngày thứ năm. Ngày thứ sáu. Mỗi ngày đến rồi đi với nỗ lực sáng tạo các hoạt động tập thể cho một nhóm trẻ dưới mười tuổi, chọn chỗ đứng cho bộ chân khẳng khiu của chiếc điện thoại thông minh, nấu nướng, tắm giặt cho bọn trẻ, và cả trăm việc không tên. Mỗi giây cô đều phải dùng ý chí của mình để dập ngọn lửa lo lắng đang thiêu đốt trong lòng như người lính cứu hỏa quả cảm nhất. Mỗi ngày của cô đều kết thúc bằng việc cập nhật thông tin và gửi đoạn video clip trong ngày đến địa chỉ cô cần thứ mười cô bắt đầu cảm thấy đuối sức. Cô muốn bùng nổ. Bọn trẻ đã chán việc cô sắp xếp cho chúng chơi mỗi ngày. Chúng thích được chạy ngoài vườn, đuổi con chó phốc chạy quanh nhà, bốc đất nhồi vào những chiếc vỏ lon bia ở góc vườn, không chịu ngủ trưa đúng giấc. Mỗi đứa đều cáu nhiều hơn, khóc nhiều hơn, chống đối cô một cách ngang ngược hơn. Đầu cô rối tung, chẳng có ý tưởng hay ho nào xuất hiện, cô quên cả những việc của viện nghiên cứu mà mình phải làm online, quên cả việc thanh toán các hóa đơn qua tài khoản điện tử. Chỉ một việc duy nhất cô không quên là, gửi những video clip cô quay được trong ngày tới nơi đang cần thứ mười một, nhìn bầu trời bừng lên những tia nắng, cô bật khóc. Cô nhận ra mùa xuân đã tới. Cô nhớ cảnh vợ chồng cô đưa bọn trẻ tới trường, đi qua những con đường nhỏ được viền bởi những vạt hoa dại dài tít tắp. Cô nhớ khoảng thời gian sau đó, cô và anh được giải phóng khỏi những tiếng mè nheo và tận hưởng sự yên tĩnh và phần nào lãng mạn tại quán cà phê quen thuộc bên bờ sông. Lạ lùng thay, khi nghe tiếng khóc của chính mình cô lại bắt đầu quyết tâm huy động trí lực cho hi thứ mười ba, hi vọng bắt đầu lóe lên sau khi cô mở mục tin nhắn, và nhận ra người đang nhắn tin cho cô không phải là bác sĩ của anh mà là chính sau gần nửa tháng chiến đấu với virus, đã bắt đầu có những dấu hiệu hồi phục. Bác sĩ khẳng định anh thuộc về số những người may mắn đã chiến thắng đại dịch. Bác sĩ nói những video cô gửi là công cụ quan trọng để các bác sĩ "giật" anh ra khỏi giấc ngủ, khi anh cần phải thức để nhận khóc òa trong phòng ngủ."Anh yêu em và các con nhiều!" - anh nhắn tin. Bạn không bao giờ thấy cô bé đó khóc. Cô bé đó là một món quà quý giá, không chỉ mang niềm vui đến cho họ, mà còn tìm ra niềm vui khi không ai khác có thể. – Bố đừng lo, năm nay con không cần mua cái gì mới đâu mà! – cô bé nói khi bố của cô mất việc. – Bà ơi, nếu bà không tìm thấy cái gậy thì bà cứ dựa vào cháu cũng được. Cháu đủ thấp để bà dựa và đủ khoẻ để đỡ bà mà! – cô bé nói khi bà không tìm thấy cái gậy chống. Katie là cô con gái duy nhất của họ. Họ lấy nhau hơn 10 năm, và bác sĩ nói rằng họ không thể có con. Nhưng đến các bác sĩ cũng không sao giải thích được khi cuối cùng thì Katie ra đời. Có thể Katie là món quà mà cuộc sống tạo nên và tặng cho họ. Dường như Katie có câu trả lời cho tất cả mọi thứ. – Tại sao bầu trời màu xanh? – Vì màu sơn xanh nhiều hơn các màu khác và có ai đó làm đổ… – Tại sao chim hót? – Vì lúc đi dạo trong công viên thì bạn có mang theo radio để nghe nhạc được đâu… Đó là những câu trả lời của Katie. Katie luôn cười, luôn vui vẻ, và ai nhìn thấy cô bé cũng có cảm giác nhẹ nhõm. Chưa ai từng nhìn thấy cô bé buồn. Cho đến sự kiện “nước mưa”. Đó là ngày mà bố mẹ Katie đưa cô đi khám sức khoẻ. Trông cô không được khoẻ lắm. – Bác cần nói chuyện với bố mẹ cháu – bác sĩ bảo – Cháu sang chỗ cô y tá để cô ấy kiểm tra lại một chút được không? Bố mẹ Katie rất lo lắng, dù họ cũng cố mỉm cười khi Katie đi ra ngoài. – Tôi thấy sức khoẻ của Katie có điều rất đáng lo ngại — bác sĩ nói — Bây giờ phải thử máu thêm đã… Ba tuần sau, bác sĩ có kết quả chắc chắn. Katie bị một bệng ung thư hiếm gặp. Rất ít khi bác sĩ lại đến tận nhà bệnh nhân để nói chuyện nhưng Katie là một cô bé đặc biệt. Bác sĩ tới và nói bố mẹ Katie gọi cả cô bé vào cùng nghe. Bác sĩ tin rằng một cô bé thông minh như Katie có thể hiểu được vấn đề. Trong phòng khách, bác sĩ thận trọng giải thích bệnh tình của Katie, và trong thời gian tới cô bé sẽ phải chiến đấu với bệnh tật thế nào, sẽ phải điều trị ra sao… Katie bình tĩnh ngồi nghe, không nói lời nào. Nhưng bỗng nhiên, nước mắt cứ chảy xuống hai gò má cô bé. – Katie, con không sao đấy chứ? – Không sao, mẹ ạ, sao mẹ hỏi thế? – Katie, mẹ thấy con đang khóc… – Không phải con khóc đâu… Đó là nước mưa… Con hơi sợ một chút và nước mưa rơi xuống để cuốn nỗi sợ đi ấy mà… Quả thật, tối hôm đó trời mưa rất nhiều. Có thể nhiều người đang lo lắng và nước mưa rơi để cuốn trôi nỗi lo đi. Katie, cô bé của những điều kì diệu, nhập viện vào ngày hôm sau và trở về nhà sau 6 tháng, hoàn toàn bình phục. Tôi viết bài này vì hôm nay tôi nghĩ đến Katie. Tôi luôn nghĩ đến cô bé khi sợ hãi, lo lắng, buồn đau… Nhưng rồi “nước mưa” lại rơi và cuốn những lo lắng của cô bé trôi đi. Thế rồi những tháng cuối cùng của năm học cấp III cứ vậy mà trôi đi, Trang vẫn giận Nghĩa từ cái hôm ở trên đê đến giờ. Cô nàng không chịu đi sánh đôi cùng Nghĩa giống như mọi khi nữa. Vẫn là đi học cùng nhau nhưng kẻ trước người sau, Nghĩa cũng không phải là người khéo ăn khéo nói nên không tìm ra được cách để cô nàng nguôi giận, thành thử ra cậu cứ lẳng lặng mà đi sau bạn cho đến tận trường, rồi lại từ trường về tận nhà. Ngày này qua ngày nọ cứ thế mà trôi đi. Rồi khi tiếng ve kêu đinh tai nhức óc vang vọng cả một vùng quê mỗi khi trưa hè, hôm đó là cuối tháng 5, chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp, buổi trưa hôm đó tan học về, đến đầu lối rẽ xuống xóm Bãi, Nghĩa mới mạnh dạn tiến đến sát đít Trang mà nói bằng cái giọng run run – Trang ơi, cho tớ xin lỗi. Trang dừng lại một chút, cô nàng vẫn ôm cái cặp da gập đôi mầu đen trước ngực. Mà nói về ngực Trang một chút, giờ đây khi đã bước sang tuổi mười tám, đã gọi là vừa dậy thì xong, cặp vú của Trang đã lớn hẳn rồi, không còn chũm chũm quả cau non giống như hồi mới vào lớp mười, mà giờ đã to như quả bòng quả bưởi, chiếc cặp ép vào vú chỉ làm nó ép vào đôi chút, còn đôi môi đít đã núng nính lắc bên nọ, lư bên kia trông rất ra dáng phụ nữ rồi. Dừng lại chỉ một chút thôi rồi Trang đi nhanh hơn, nhưng trước khi bước đi cũng kịp nói câu hờn dỗi – Có coi người ta ra gì đâu mà đòi ……… xin lỗi. Tiếng ve kêu inh ỏi ở những cây bàng, cây phượng bên kia đê vọng về như cổ vũ tinh thần cho Nghĩa, cậu chạy thật nhanh lên sóng đôi với Trang, không để cô nàng thoát giống như lần trước nữa. Cũng chẳng biết có ông bà ông vải gì giúp sức mà Nghĩa mạnh bám vào bắp tay của Trang, ôi cái bắp thịt đàn bà sao nó mềm đến như vậy, Nghĩa rùng mình một cái vì cái cảm nhận đầu đời mang tính xác thịt. Bao nhiêu năm chơi thân với Trang, không phải là Nghĩa chưa từng chạm vào người Trang, có lần Trang đang đi học ốm, Nghĩa còn cõng về nữa cơ mà. Nhưng thời khắc này khác à nha, Nghĩa và Trang không còn là những đứa trẻ, cả hai đã lớn cả rồi, đã thực sự lớn rồi, mấy đứa bạn cùng tuổi đã có vài đứa lấy vợ lấy chồng. Trang cũng không khác Nghĩa là bao, cô cũng có thoáng giật mình run run khi bàn tay to bè rắn rỏi của Nghĩa chạm vào bắp tay thịt của mình, chiếc áo sơ mi mỏng manh nên cô cảm nhận rất rõ những bổi hồi bồi hồi từ phần va chạm nhỏ ấy. Rồi tiếng nói của Nghĩa vang lên bên cạnh như kéo 2 đứa dứt ra khỏi sự ngọt ngào thơ ngây – Tớ có mà ……………….. đừng giận tớ nữa. “Tớ có mà”, là có gì thì chỉ Trang và Nghĩa mới hiểu. Vừa rồi Trang nói “không coi người ta ra gì” và bây giờ Nghĩa trả lời “có mà”. Đấy là cách nói của ngày xưa ấy, cái hồi ấy người ta đối đáp với nhau bóng gió như vậy, chứ không như bây giờ, nếu như vào thời đại của năm 2019 này, có khi Trang sẽ hỏi “có muốn chịch người ta không mà …….. đòi xin lỗi”, và rất có thể Nghĩa sẽ không run run mà trả lời “Anh muốn chịch em lâu lắm rồi”. Hì hì hì, vui chút thôi. Trở lại với cái ngày cuối tháng năm ấy ở lối rẽ xuống xóm Bãi, sau khi nghe cậu bạn nói như vậy, tim Trang phải nói là loạn nhịp. Với Trang, Nghĩa vô cùng quan trọng, hay nói đúng hơn, Trang đã yêu Nghĩa rồi, điều đó không có gì phải bàn cãi, hoàn cảnh 2 đứa là tương đồng, lại cùng lớn lên, cùng có tuổi thơ “cởi trần tắm mưa” cùng nhau, đều có ngoại hình mà chúng bạn vẫn thường trêu là cặp “trai tài gái sắc”. Cái khoảnh khắc con tim đập thình thịch dưới vú trái ấy có lẽ chẳng bao giờ Trang quên. Nhưng con gái vẫn là con gái, dùng cái tay còn lại, Trang gạt tay Nghĩa ra khỏi bắp tay kia của mình, cô chuẩn bị co giò chạy về nhà, nhưng trước khi chạy vẫn kịp nói thật nhanh – “9 giờ tối nay gặp nhau ở đê, chỗ bụi tre già”, nói xong Trang chạy mất để lại một Nghĩa thẫn thờ cho tay lên đầu gãi gãi.———— Tối nay bố lại địt mẹ. Tiếng cọt kẹt xen lẫn tiếng ú ớ, tiếng pạch pạch ở trong buồng làm Nghĩa không thể tập trung học bài, cuộc hẹn với Trang thì chưa đến. Vô tình cậu chạm tay xuống đũng quần mình, trời ơi là trời, tại sao dương vật mình lại cứng, là buồn đái hay là vì nứng vậy hả trời? Nghĩa xua đuổi ý nghĩ mình cương cứng vì nghe tiếng bố mẹ địt nhau trong buồng, tấm ri đô oái ăm lại thỉnh thoảng tung bay trong gió để Nghĩa nhìn thấy hai cái bóng người đang quấn lấy nhau ở trong kia. Nghĩa đổ tại do mình buồn đái. Nhưng sự thực là Nghĩa nứng vì tình dục. Cũng như những lần trước, mỗi lần bố mẹ làm tình trong buồng là Nghĩa lại tìm cách ra ngoài, như lần trước là đi đăng cá với chú Lãm, mà thường thường là vậy. Còn hôm nay thì kiểu gì cậu cũng phải đi rồi, còn hẹn với Trang nữa. Nghĩa rón rén bước lại gần phía buồng, cậu phải nói với mẹ một tiếng trước khi đi, không giống như lần trước trốn đi về bị mẹ quạt cho một Nghĩa gọi mẹ to dần – Mẹ ơi ………… mẹ ơi …………. Mẹ ơi! Chiếc giường gỗ ngừng phát ra tiếng cọt kẹt, một lúc sau mới có tiếng mẹ vỏng ra ngoài – Gì vậy Nghĩa ……………… uhm …………. học xong bài chưa ………. Uhm uhm? – Con học xong rồi, mẹ cho con đi đăng cá, nước bắt đầu lớn rồi cá to về. Ở bên trong cô Tươi và ông Bừng say mừng lắm, đang đến đoạn cao trào sắp lên đỉnh rồi thì bị con gọi từ ngoài vào, buồi ông Bừng vẫn đang ngập bủm trong cái lồn mọng nước của cô Tươi, nay nghe con nói vậy thì mừng không để đâu cho hết, cô Tươi muốn lắm được hét lên cho thỏa cơn tê lồn, cô nói nhanh – Uh, đi đi. Đăng xong thì về luôn, không được ngủ ở lều đâu đấy. – “Vâng ạ”, Nghĩa trả lời mẹ xong thì vọt ra sân ngay lập tức. Cậu khựng lại một chút vì tiếng “hự” từ trong buồng mẹ phát ra. Tiếp sau đó là tiếng pạch pạch liên hồi, và trước khi rời đi, cậu còn nghe rõ mồn một tiếng mẹ “Địt đi, con nó đi rồi.……. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”.————— Nói về đê sông một chút, chẳng biết từ bao giờ, từ khi Nghĩa sinh ra đã có con đê chạy qua làng rồi. Nghe các ông bà kể thì con đê này đã có từ rất lâu, có lẽ là từ thời phong kiến cách đây mấy trăm năm, rồi qua từng năm tháng, qua từng mùa lũ mà người dân mỗi thời kỳ đều đắp rộng, đắp to ra thêm một tẹo. Con đê cũng duyên dáng mà uốn lượn theo dòng sông. Mặt đê là đường đất, nếu khô ráo thì đi lại tạm được, còn hôm nào mà mưa thì bùn đất nhão nhoét rất khó đi. Triền đê hai bên đều trồng cỏ, vừa là để tránh xói mòn đất, vừa là chỗ chăn thả trâu bò. Ở chân đê phía đằng sông thì trồng thêm một hàng tre, nó có tác dụng bảo vệ đê mỗi lần nước lũ lên, làm nhiệm vụ chia con sóng lớn thành các con sóng nhỏ. Chỗ Trang hẹn Nghĩa là chỗ này, chính là chỗ mà buổi chiều nhập nhẹm hôm nọ đôi bạn ngồi, chỗ đê nhìn xuống một bụi tre già nhất ở đây, nó già đến nỗi thân cây tre đã chuyển sang mầu vàng sắp đến ngày Rằm, trăng hôm nay sáng vằng vặc đủ để nhìn rõ mặt người. Nghĩa đến nơi hẹn sớm, chưa 9h nhưng đường vắng lắm, ở vùng quê này là vậy, cứ khi nào ông mặt trời đi ngủ, ông trăng lên là con người cũng tìm về với giường ngủ, mà thực ra muốn đi chơi cũng chẳng có chỗ nào mà chơi cơ. Nghĩa đứng trên đê nhìn về phía sông Hồng, gió vẫn lồng lộn thổi vù vù làm tóc cậu bay bay. Trên sông, thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy ngọn đèn bão treo trước mũi thuyền những con tầu chở cát, chở gỗ, chở hàng nông sản xuôi ngược. Năm nay nước lên sớm hơn mọi năm đến cả tháng, nước sông đã lên cao mem mép bờ của đất bãi rồi. Mẹ bảo, Sông Hồng cứ độ chục năm thì sẽ có một năm nước lớn, và năm nay hình như nước lớn thì phải. Mãi cũng đến giờ hẹn, Nghĩa ngoảnh mặt về phía lối đi xuống bãi để ngóng Trang lên. Rồi thì một bóng hình quen thuộc xuất hiện, trên tay cầm một chiếc đèn dầu le lói. Đó là Trang.– “Nghĩa đến lâu chưa?”, Trang thổi tắt ngọn đèn dầu rồi ngồi xuống chiếc dép tổ ong ở cạnh Nghĩa. – Tớ vừa mới đến thôi. Rồi cả hai ngượng ngùng không nói với nhau câu nào. Cả bao nhiêu năm trời hai đứa cứ quẩn quanh bên nhau là vầy, ấy thế nhưng giờ phút này, giữa trời đêm bao la, giữa ánh trăng sáng vằng vằng, giữa tiếng gió sông Hồng thổi ào ào, giữa tiếng dế, tiếng ếch nhái kêu thì hai đứa lại như những người lần đầu tiên gặp mặt. Cũng phải thôi, đây là lần “hẹn hò” đầu tiên, là lần hẹn của đôi lứa. Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Trang và Nghĩa đã lớn rồi. Rồi thì cả hai như cùng đồng thanh – “ Nghĩa ăn cơm chưa?” – “Trang ăn cơm chưa?” Giờ này còn cơm nước gì, cả hai đã ăn và tiêu hóa xong từ lâu rồi, ấy thế nhưng ai ở trong hoàn cảnh này mới hiểu, khi con chim non run rẩy bên con bướm nhỏ xinh xinh cũng lẩy bẩy run mới hiểu được, họ chẳng biết nói gì, chẳng biết làm gì thì đành nói bừa một câu gì cả hai cùng cười, nụ cười chúm chím như bắp ngổ trổ râu đợt đầu, như quả dưa chuột vừa rụng hoa. – “Tớ ăn rồi”, Nghĩa nói trước. – “Tớ cũng ăn rồi”, Trang nói sau. Nghĩa muốn lắm được có lại cảm giác của buổi trưa ngày hôm nay, cảm giác được chạm vào thịt con gái. Ấy thế nên, trời xui quỷ khiến thế nào mà cho Nghĩa sức mạnh, cậu khẽ dịch mông lại để cánh tay mình chạm vào cánh tay cô ấy. Cả hai quay lại nhìn nhau một chút, dưới ánh trăng trông Trang đẹp lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn với cái cằm nhòn nhọn, đôi mắt long lanh in hình ánh trăng, khuôn miệng rộng với đôi môi mỏng manh ươn ướt, đôi bím tóc tết đuôi sam vắt xuống lưng. Cả hai cảm nhận rõ sự run rẩy của đối phương, các cơ thịt chỗ chạm nhau cứ giật giật như bị một luồng điện con gái, phản ứng thay cho lời nói đồng ý, Trang để nguyên cánh tay mình như vậy không dám chuyển động. Cả hai cùng nhìn về phía sông, không gian như ngừng động, mỗi người một suy nghĩ nhưng có lẽ cả hai đang nghĩ về nhau. Mãi một lúc sau Trang mới ấp úng – Nghĩa này, thời gian vừa qua tớ cũng nghĩ nhiều về chuyện Nghĩa thi đại học Nông nghiệp. Tớ không giận cậu nữa đâu. Đó là mơ ước của cậu, tớ không thể vì ích kỷ bản thân mà ép cậu làm điều cậu không thích được. Còn gì hơn khi “bạn gái” hết giận chứ – Thật sao, vậy là cậu không giận tớ nữa hả, tớ …………. mừng lắm. Trang dẩu môi đôi môi cong làm Nghĩa nhìn chỉ muốn cắn – Tại sao lại mừng? Câu hỏi này khó à nha, Nghĩa không phải là kẻ mồm mép hoa lá cành, nhưng nói thật ra suy nghĩ của mình thì cậu lại thấy khó nói quá, thành ra ấp úng câu được không chăng– Tớ ……. Tớ ……… cũng chẳng biết ………. Chỉ biết là mỗi lần ……….. Trang giận ………. thì tớ ……….. buồn lắm. Lúc nào …….. cũng chỉ muốn Trang vui thôi. Tiếng Trang cười khúc khích bên cạnh, khi cô cười làm bầu ngực rung rinh lên xuống, làm cho cánh tay hai đứa chạm nhau được ma sát mạnh hơn. Trang chuyển cái dẩu môi lên thành cái cúi ngằm mặt vì e thẹn – Thật ………….. không? Nghĩa nhìn trộm xuống, lấp ló ở khoảng cổ là khe hở giữa hai vạt áo, Nghĩa vô tình nhìn thấy mờ mờ cái cuống vú mũm mĩm của Trang, chỉ bấy nhiêu thôi đã con chim cương cứng trở lại ở trong quần, hồi đó Nghĩa chưa có mặc sịp, chỉ có mặc quần đùi bên trong rồi quần dài bên ngoài. Cũng may trời không phải là ban ngày, nếu không Trang nhất định sẽ phát hiện ra buồi Nghĩa đã dựng lều đội quần muốn chui ra rồi.– Thật mà. Ngắt một cây cỏ ở gần dưới chân, Trang dùng một tay mân mê vuốt ve cho có việc làm – Tớ tin mà, Nghĩa không bao giờ nói dối tớ phải không? – Ừ, tớ chưa bao giờ nói dối Trang, tớ cũng hứa là sẽ không bao giờ nói dối Trang. Hai ngón tay út của hai đứa đã chạm nhau rồi, chỉ là cái chạm khẽ khàng thôi – Thật là không bao giờ nói dối không? – Thật mà. – Thế tớ hỏi câu này, Nghĩa phải trả lời thật, nói dối là tớ giận đấy. – Trang hỏi đi. Thì thầm Trang nói – Nghĩa ……. Nghĩa thấy tớ thế nào? Nghĩa ngẫm nghĩ một hồi để tìm ra được từ chính xác nhất nhằm diễn tả – Tớ thấy Trang rất ……… xinh gái. Khi Trang cười, tớ thấy …….. Trang xinh nhất. Nối tiếp vào câu trả lời của Nghĩa, Trang tấn công ngay, bởi cô biết tính Nghĩa mà, tính bạn ấy rụt rè, ít nói– Thế ……… Nghĩa có thích Trang không? Nghĩa trả lời ngay tắp lự, không chần chừ – Không! Vì tớ ……………. yêu Trang!

truyen mua nuoc noi