trùng sinh meo meo meo

Chương 8: Meo Meo…Meo Meo. Bùi Khuyết nghe thấy tiếng meo meo meo meo meo meo, lập tức mở mắt, trông thấy con mèo nhỏ đang mở to đôi mắt ướt nhẹp nhìn mình, nhất thời trong lòng cảm thấy mềm nhũn, vội vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ đầy lông nhung của nó, dịu dàng nói: " Sao Bệnh cầu trùng ở mèo. Bệnh cầu trùng là một loại nhiễm trùng ký sinh trùng, gây ra bởi cầu trùng. Bệnh thường gây ra tiêu chảy phân nước, dịch nhầy ở động vật. Nếu không được điều trị, dần dần bệnh có thể gây tổn thương niêm mạc đường ruột của mèo. Với Bệnh này cũng thường được gọi là microsporidiosis, do E.cuniculi là ký sinh trùng thuộc loài microsporidia. Bệnh thường lây qua các tuyến mũi và miệng, khi mèo liếm/ngửi nước tiểu chứa ký sinh trùng của một con mèo khác. Chính vì vậy, mèo nuôi nhốt trong chuồng có nguy cơ mắc Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. Tớ là một bánh bèo mang trái tim thiếu nữ, vì thế, nếu không phải thời điểm nhạy cảm, lúc tâm sinh lý của tớ không có biến động, tớ đặc biệt yêu thích mấy truyện ngọt, sủng, hường phấn bay ngập trời kiểu như “người tình mới” mà tớ sắp giới thiệu đây. Lúc bắt đầu, tớ quyết định quen bạn này bởi tớ nhầm tưởng bạn này với một “other guy” có cái tên tương tự mà tớ muốn tìm hiểu. Sau đó, dù tớ đã nhận ra sự nhầm lẫn nhưng tớ vẫn quyết định theo đuổi anh chàng này. Bởi tớ phát hiện ra, mặc dù “Trùng sinh meo meo meo” thuộc thể loại cũ, nội dung cũ nhưng tổng thể lại là một chàng trai không hề tất cả những anh chàng thuộc thể loại trùng sinh khác, “Trùng sinh meo meo meo” bắt đầu bằng sự xuất hiện của nữ chính Ninh Oản ở kiếp trước. Năm đó tháng ba, bên ngoài hoa cỏ đua nhau khoe sắc, vậy mà trong Dực Khôn cung lại là một mảng lạnh lẽo. Ninh Oản ôm thi thể Bùi Khuyết lạnh băng trong ngực, muộn màng nhận ra bản thân có bao nhiêu sai, lại có hối cũng chẳng còn kịp. Chàng ra đi mãi mãi, tình này xem như vỡ làm đôi, chỉ là Ninh Oản không cam lòng, nếu có kiếp sau xin nguyện vì chàng bù đắp. Xem như ông trời có mắt, lại giả như duyên tình kiếp trước còn vướng tơ vương, cho nàng cơ hội được sống lại, một lần nữa được ở bên chàng. Nhưng con đường chuộc lỗi nào có dễ dàng, dù Ninh Oản được sống lại nhưng nàng bi ai phát hiện ra linh hồn mình bị giam giữ trong thân xác con mèo trắng của Bùi Khuyết, còn thân thể nàng lại bị một kẻ lạ mặt chiếm giữ. Cuộc chiến bảo vệ trượng phu của mèo con rồi sẽ đi về đâu, mời bạn nhảy hố để kiếm tìm chi tiết, còn ở đây tớ chỉ có spoil cho bạn vài điểm đặc sắc về “người tình mới” của cùng tác giảSách cùng chủ đềXem nhiều nhất ngàyXem nhiều nhất tuầnXem nhiều nhất thángĐiều hướng bài viết Skip to content Review by Gian_Thần – fb/ReviewNgonTinh0105Bìa Lam Tần Tác giả Mạt Trà Khúc Kỳ Thể loại Thuần cổ đại, trùng sinh thành mèo, thanh mai trúc mã, cung đình hầu tước, sủng, ngọt, HEĐộ dài 80 chương + 7 PNCouple Bùi Khuyết ❤️ Ninh Oản Giới thiệu Ninh Oản với Bùi Khuyết là thanh mai trúc mã mười bốn năm, lại thành thân ba năm, vậy mà đến giây phút cuối cùng nàng mới nhận ra tình cảm của chàng. Chỉ điều này thôi cũng đủ thấy tình yêu của Bùi Khuyết co bao nhiêu thâm, lại có bao nhiêu trầm. Yêu một người đã khó, yêu một người không yêu mình càng khó hơn, mà Bùi Khuyết lại là một anh chàng ngốc đến nỗi cứ luôn làm khó bản thân mình. Chàng đường đường là thái tử một nước, hoàn toàn có thể dùng quyền thế để ép nàng ở bên, nhưng lại không làm thế. Chàng mặc cảm thân mình mang bệnh, khó có thể bên nàng dài lâu, vì thế chàng chọn cách lùi bước, ở lại phía sau để bảo vệ nàng. Bùi Khuyết không chỉ là một quân tử, còn là một người đàn ông cao thượng, tình yêu của chàng dù không mãnh liệt lại có thể âm thầm thiêu đốt bất cứ trái tim nào. Ninh Oản là con gái cưng của Vệ quốc công phủ, từ nhỏ đã là bảo bối được nâng niu. Nàng vốn thích quấn lấy Bùi Khuyết chơi đùa, nhưng chính sự im lặng của Bùi Khuyết đã giết chết những rung động nho nhỏ trong con tim nàng, đẩy nàng đến với Cố Giang Nghiêu, cũng khiến bọn họ bỏ lỡ một kiếp bên nhau. Có lẽ lúc đầu trọng sinh, Ninh Oản quấn quýt Bùi Khuyết với tâm tư muốn bù đắp. Nhưng những tháng ngày sống trong thân xác con mèo nhỏ A Cửu giúp nàng từng chút một phát hiện ra những điều Bùi Khuyết đã âm thầm làm cho mình. Thứ tình cảm sâu đậm, chân thật của chàng khiến con tim nàng rung động, càng củng cố quyết tâm “độc chiếm” phu quân của nàng. Note’s TaTa Cố gắng lắm mới không drop đọc nửa chừng vì truyện xém được liệt vô teenfic. Truyện kể về tình cảm của 2 nhân vật mà hầu như hời hợt với mọi chi tiết còn lại dù ngôn tình nhưng phải có bối cảnh,tình huống,nhân vật phụ mới làm nổi bật tuyến tình cảm nv chính ; nội dung khá hay và mới lạ nhưng lại không khai thác hết, còn nhiều vấn đề từ cuộc đời trước nhưng bị bỏ lơ không giải quyết sau trọng sinh – một phần cũng thấy do nữ chính quá ngu ngốc, trước hay sau trọng sinh đều chăm chăm vào tình cảm của bản thân mà hok dùng đầu óc suy nghĩ khi biến thành mèo thì chạy khỏi Đông cung để hết gặp chuyện này đến chuyện khác, biến lại thành người cũng hok báo tin ai biết cách mà giúp đỡ… Biết dc những sự kiện phát sinh đời trước cũng hok đề cập. Nói chung không muốn đọc lần 2 Bùi Khuyết dung túng cho Bùi Chiếu, Ninh Oản cũng biết. Nàng biết dù Bùi Khuyết coi trọng mình nhưng dù sao lúc này mình cũng chỉ là một con mèo mà thôi. Nếu như Bùi Chiếu muốn, y vẫn có cơ hội đụng đến nàng. Nàng không thể rơi vào tay của Bùi Chiếu được – tên đó nhất định sẽ giết chết nàng mất.” Meo meo ”. Ninh Oản cọ cọ vào bàn tay của Bùi Khuyết, làm bộ đáng thương, khẽ kêu lên một tiếng rồi nhìn chằm chằm vào cặp mắt sáng như cẩm thạch của y, cực kì tủi thân. Hôm đó, rõ ràng là Bùi Chiếu bắt nàng trước, nàng chẳng qua là theo bản năng kháng cự lại một chút thôi mà. Hơn nữa, nàng thiếu chút nữa đã bị hắn giết chết nhưng nàng cũng hiểu rõ. Bùi Chiếu là hoàng tử còn nàng chẳng qua là một con mèo, làm gì có thân phận địa vị. Lúc này, nàng không còn sợ hãi nữa. Bùi Khuyết vốn dĩ cảm thấy rất tức giận nhưng trông thấy con mèo nhỏ trong lòng dáng vẻ giống như sợ chết, lòng lại cảm thấy buồn cười. Y khẽ chọc một cái vào đầu nhỏ của nó, ánh mắt ôn hòa. A Cửu là con mèo mà y thích nhất, dĩ nhiên sẽ không đem tặng nó cho Bùi Chiếu, lập tức quay sang nói với Bùi Chiếu ” A Chiếu. Nếu là cái khác, huynh dĩ nhiên sẽ đáp ứng nhưng A Cửu thì không được. ”Bùi Chiếu không ngờ y lại cự tuyệt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười, nói ” Ở trong lòng của hoàng huynh, thần đệ lại không sánh bằng một con súc sinh này.”Có lẽ câu nói vừa rồi của Bùi Chiếu, có lời nào khiến Bùi Khuyết cảm thấy không vui, y khẽ nhíu mày nhìn về phía Bùi Chiếu, vẻ mặt thản nhiên. Vị đệ đệ ruột thịt này kém y hai tuổi, khuôn mặt cũng gần giống y. Hôm nay, hắn bày ra vẻ mặt lạnh lùng nhìn mình, trong đó cũng không có nửa phần tôn trước đến giờ, trong mắt Bùi Chiếu đều không có bề hắn càng làm như vậy, phụ hoàng lại càng không thích. Mặc dù y cũng cảm thấy áy náy với Bùi Chiếu nhưng y tự vấn lòng mình, những gì có thể làm được y đều đã làm, chỉ thiếu…chỉ thiếu việc đem ngôi vị thái tử tặng cho hắn. Thế nhưng phụ hoàng lại không đồng ý.” Có thể ở trong mắt của đệ, A Cửu chẳng qua là một con mèo nhưng đối với ta mà nói lại không giống như vậy. Nó khiến đệ bị thương, ta sẽ xin lỗi thay nó, thậm chí là bồi thường nhưng A Chiếu …Ta sẽ không để cho đệ mang nó đi đâu.”” Tốt thôi.” Bùi Chiếu chán nản, nhả từng chữ, sau đó lập tức phất tay áo, bước ra khỏi Oản vẫn ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Bùi Khuyết không dám nói lời nào, chỉ ngơ ngác ngửa đầu nhìn y. Nàng không ngờ, ở trong lòng y nàng lại quan trọng đến vậy. Vì vậy mà y đã không hề do dự cự tuyệt yêu cầu của Bùi Chiếu. Nàng biết Bùi Khuyết thích mèo nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, y lại thích đến mức cào xước da Bùi Chiếu, y thể hiện sự áy náy với hắn nhưng y vẫn che chở cho con mèo con như mình, không nỡ để mình phải chịu một chút tủi thân nào. Thế nhưng khi mình cào xước da Ninh Oản, y lại quyết bắt con mèo con nhịn đói vài ngày, không hề do dự. Nàng thực sự không hiểu. Nàng và Bùi Khuyết chẳng qua chỉ là thanh mai trúc mã. Hơn nữa từ khi trưởng thành, cả hai đã không còn thân thiết nữa, sao y lại có thể thích nàng đến vậy?Nhưng nàng không thể không thừa nhận, nàng thích cảm giác được Bùi Khuyết che chở.” Meo meo”. Ninh Oản cúi đầu cúi đầu liếm liếm bàn tay Khuyết cúi đầu nhìn con mèo nhỏ ở trong lòng khẽ mỉm cười, sau đó lại tỏ vẻ nghiêm túc, nói ”Em nhớ kỹ cho ta, sau này không được trêu chọc A Chiếu nữa.” Y biết A Cửu nghe hiểu được, cũng biết nó hiểu rõ được ý của y.” Meo meo…” Nàng cũng đâu có muốn đi trêu chọc hắn rằng hiện tại, nàng đã ở bên cạnh Bùi Khuyết, không cần phải lo lắng bất cứ điều gì, thế nhưng nàng vẫn nghĩ đến thân thể thực sự của mình, cũng không biết được tình hình thực sự phát sinh trên người mình. Hơn nữa hiện giờ, nàng đang ở trong hoàng cung, căn bản cũng không có cách nào quay về Việt Quốc Công phủ. Nàng không biết thân thể của mình bây giờ thế nào, đang ngủ say, hay là lại bị người khác chiếm. Nếu là lí do thứ hai… Nàng biết, lúc trước, Ninh Oản giả kia nhất kiến chung tình với Bùi Khuyết, may mắn là Bùi Khuyết liếc mắt đã nhận ra điều bất thường, nếu không… Bùi Khuyết thích mình như vậy. Nếu như Ninh Oản giả kia thể hiện tình cảm với y, Bùi Khuyết khó lòng cự tuyệt. May mắn là Bùi Khuyết có tình cảm sâu nặng với nàng. Mà nàng cũng yêu thương Bùi Khuyết. Nếu không thì…Trước đây, nàng không thích quốc sư Sở Vân Thâm nhưng hiện tại, nhìn thấy thân thể Bùi Khuyết đã dần dần chuyển biến tốt đẹp, chung quy lại công lao cũng là nhờ Sở Vân Thâm đã tìm được thuốc tốt, nàng dĩ nhiên sẽ có ấn tượng tốt với vị quốc sư này. Chỉ cần là người đối xử tốt với Bùi Khuyết, nàng tự nhiên sẽ thích người nàng luôn cảm thấy. Mỗi lần, Sở Vân Thâm đến Đông cung gặp Bùi Khuyết, ánh mắt của y nhìn nàng rất lạ. Sở Vân Thâm là quốc sư của Đại Chiêu, dĩ nhiên là có chỗ khác biệt so với người bình thường, thuật bói toán của y lại càng lợi hại. Liệu có phải y đã nhìn thấu sự khác thường của mình hay không?Nàng không hiểu rõ nên thôi, không suy nghĩ thêm nữa. Dù sao, hiện tại nàng cảm thấy tốt là Oản không dám chạy loạn. Từ lần gặp chuyện với Bùi Chiếu, nàng đã vô cùng cẩn thận. Tuy rằng Bùi Khuyết che chở cho nàng nhưng nàng không muốn để cho y lo Oản chạy đến chỗ hòn giả sơn – nơi lần đầu tiên gặp Bùi Khuyết, trông thấy nơi này có rất nhiều hoa hải đường đang nở. Nàng lập tức vươn bộ móng vuốt đầy lông nhung, ngắt một đóa hải đường màu hồng nhạt ngậm vào miệng, vẫy vẫy đuôi, tâm tình vô cùng tốt. ” Điện hạ…” Nghe thấy giọng nói mềm mại kia, trái tim của Ninh Oản khẽ đập ”bịch bịch”. Trong lòng thầm nghĩ ”Nguy rồi, gặp phải người không nên gặp rồi.” Chẳng qua lần này nàng đã thông minh hơn, không hề nhúc nhích đứng im một chỗ, xung quanh nhiều hoa cỏ sắc màu rực rỡ như vậy, thừa sức che được thân thể nhỏ bé như tuyết trắng của lẽ Cố Tang Chỉ và Bùi Chiếu đang làm chuyện riêng tư ở chỗ hòn giả sơn lại thì hai người bọn họ quả thực là to gan lớn mật. Bùi Chiếu quả không hổ với lời đồn giữa thanh thiên bạch nhật vẫn không kềm chế được sự phóng trạng Bùi Chiếu vốn không tốt nhưng vừa mới trông thấy thiếu nữ thẹn thùng trước mặt, tinh thần đã thả lỏng không ít. Hắn vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt của Cố Tang Chỉ, sau đó lập tức ôm nàng vào hắn hiếm khi dịu dàng với mình như vậy, Cố Tang Chỉ mừng như điên, vẻ mặt ngơ ngác, để mặc cho hắn ôm, hai tay không tự chủ được cũng ôm lấy hông của hắn – nàng thích người đàn ông này, không phải vì thân phận của y.”Điện hạ! Nếu ngài có chuyện gì không vui, có thể nói với thiếp, chỉ cần… Chỉ cần điện hạ vui lòng.” Nàng biết Bùi Chiếu không thích người khác quan tâm quá nhiều chuyện của hắn nên nàng luôn cẩn thận mọi chuyện, rất sợ khiến hắn không vui. Nam tử ái mộ Cố Tang Chỉ không phải là không có. Thậm chí người đến cầu thân nhiều đến nỗi đạp nát cả cánh cửa phủ nhưng nàng lại thích Bùi Chiều, nguyện ý ở bên cạnh hắn cho dù không danh không Chiếu biết tâm ý của nàng với hắn. Chỉ là ở bên cạnh hắn có quá nhiều phụ nữ. Cố Tang Chỉ chỉ là một trong số đó, thậm chí có nhiều người còn xinh đẹp, dịu dàng hơn nàng gấp nhiều lần. Nhưng hắn biết, nàng là người duy nhất đối xử thật lòng với hắn. Nàng vốn là hòn ngọc quý trên tay Cố Uyên. Cho dù nàng có làm Vương phi của hắn cũng đủ tư cách nhưng nàng chưa từng đề cập đến chuyện này với hắn, dù chỉ là một lần.”Không có chuyện gì, chẳng qua là bị con tiểu súc sinh kia làm cho phiền não thôi. Chỉ nhi! Đừng nói chuyện nữa, để ta ôm nàng một cái. Một tiếng ”Chỉ nhi” dịu dàng kia, quả thực đã khiến cho Cố Tang Chỉ mất lâu sau, Cố Tang Chỉ mới hồi phục tinh thần lại, cũng không nói thêm gì nữa, để mặc cho hắn đến khi tâm trạng Bùi Chiếu tốt hơn một chút, hắn mới buông lỏng tay, khẽ cúi người hôn lên mặt người con gái ở trong lòng một cái, trầm giọng nói ” Mấy ngày nay, nàng tiến cung. Phụ thân nàng liệu có nghi ngờ gì không?”Cố Tang Chỉ lắc đầu, mỉm cười, nói ” Điện hạ yên tâm. Thiếp sẽ không để điện hạ gặp phiền phức.” Nàng dĩ nhiên hiểu rõ. Phụ thân của mình không thích Bùi Chiếu. Nếu người biết nàng ở cùng với Bùi Chiếu, nhất định sẽ phản đối.” Thật là đần”. Tuy rằng Bùi Chiếu nói như vậy nhưng trên khuôn mặt tuấn lãng vẫn toát lên ý cười. Nữ nhân ngốc này, luôn nghĩ cho hắn đầu tiên, cũng chưa từng nghĩ đến bản thân nàng. Nàng đã là người của hắn rồi nhưng hắn lại chưa từng hứa hẹn gì với nàng. Hơn nữa, toàn bộ thành Định An này đều biết, Nhị hoàng tử Bùi Chiếu kiệt ngạo bất tuân *, phong lưu thành tính. Hắn ngưng cười, nhìn nàng, nhỏ giọng nói ”Nàng có từng nghĩ tới, nếu có một ngày, ta không cần nàng nữa…”* – ý muốn chỉ người có tính tình hung hăng cường bạo không biết phục tùngCố Tang Chỉ hơi hơi dừng lại một chút, sau đó ngửa đầu mỉm cười, nói ” Không giữ được trái tim của điện hạ là Cố Tang Chỉ vô năng*.” Từ trước đến giờ, nàng chưa từng trách người khác.* – Không có năng lực, bất này đến lượt Bùi Chiếu ngây ngẩn cả người. Một lát sau, hắn bật cười sang sảng, cúi đầu, ngậm lấy môi nàng, triền miên quấn quýt một phen, sau đó ôm người con gái nhỏ đang thở thở hổn hển ở trong lòng, nghiêm túc nói ”Có chí khí, muốn nắm lấy trái tim của bản vương sao?”Cố Tang Chỉ nở nụ cười, không nói gì, chỉ lẳng lặng rúc vào trong ngực của Bùi Chiếu. Nàng dĩ nhiên không ngốc, thích một người, đương nhiên sẽ tìm mọi biện pháp khiến hắn phải để tâm đến mình. Từ khi gặp Bùi Chiếu, mỗi ngày nàng đều nghĩ phải làm sao mới có thể làm cho hắn thích mình. Đàn ông đều thích phụ nữ xinh đẹp. Tuy rằng nhan sắc phai tàn thì tình cũng cạn nhưng nếu một người phụ nữ không có nhan sắc thì ngay cả tư cách được yêu cũng không thừa nhận bản thân đã từng tính toán nhưng mục đích cuối cùng cũng chỉ có một mà thôi.”Điện hạ! Thiếp có một biện pháp khiến cho ngài xả hết giận.” Cố Tang Chỉ khẽ cười, thản nhiên Chiếu khẽ nhíu mày, ý bảo nàng mau nói tiếp.”Mèo con sợ chó. Chỉ cần điện hạ nuôi một con chó hung dữ là được.” Cố Tang Chỉ nhỏ giọng, cúi đầu nói. Ngón tay ngọc khẽ miết miết lên lồng ngực của người đàn ông trước mặt, mái tóc đen ở hai bên rủ xuống, tạo thành một dáng vẻ thướt tha rất đặc thấy nàng như vậy, Bùi Chiếu nở nụ cười, một tay đưa lên ôm ngang người trong lòng lên, sau đó đặt nàng ở trên bãi cỏ mềm mại, tiếp đó đè lên…Nhìn xuyên qua bụi hoa, Ninh Oản loáng thoáng thấy được tình hình bên kia. Nhất thời, trong lòng cảm thấy tức giận đến nghiến răng – Quả thực độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, còn muốn đem chó con ra để bắt nạt vào trong tai là tiếng thở dốc và rên rỉ kéo dài, Ninh Oản dĩ nhiên muốn bỏ chạy nhưng nàng lại sợ sẽ phát ra tiếng động, bị Bùi Chiếu tóm được. Lần này nếu hắn tóm được nàng, khẳng định là chết chắc… Nàng chỉ có thể nhìn màn xuân cung đồ sống đang trình diễn trước đầu, nàng có chút ngượng ngùng nhưng lại tò mò nên không nhịn được mở mắt đầu tiên nàng biết được thân thể của phụ nữ lại có thể biến thành nhiều… nhiều tư thế đến mà hiện tại nàng là một con mèo. Nếu không nàng nhất định đã mặt đỏ tới mang tai rồi. Đường đường là một thiên kim danh môn, nàng lại có thể lén nhìn trộm người khác làm những chuyện như vậy. Ninh Oản âm thầm khinh bỉ chính hai canh giờ sau, màn uyên ương kia mới coi như xong. Ninh Oản thở dài một hơi, đợi bọn họ đi rồi, mới từ đi ra khỏi bụi hoa, lập tức chạy về phía Đông này, bụng nàng đã đói lả. Trên đường về, Ninh Oản luôn nghĩ xem quay về rồi thì nên ăn cái gì. Nhưng khi nàng đang chạy chạy thì đột nhiên vấp phải một vật gì đó khiến nàng ngã bổ nhào.” Meo meo…” Ninh Oản ảo não, bò dậy khỏi mặt đất. Thật uổng công Bùi Khuyết nuôi nàng đến béo mập, thân thể này quả thực được cưng chiều hơi quá mức, vừa mới ngã một cái đã cảm thấy vô cùng đau thấy một tiếng cười nhạo trầm thấp, Ninh Oản khẽ gãi gãi đầu, ngẩng mặt lên, đến khi nhìn thấy người kia, nàng hơi kinh ngạc một chút – May mắn không phải Bùi Chiếu mà là quốc sư Sở Vân Vân Thâm có vóc người cao gầy, khí độ bất phàm, vạt áo bào xanh bay bay, dáng dấp y hệt như một thế ngoại cao nhân. Có lẽ hắn mới từ chỗ Bùi Khuyết đi ra. Nàng vui vẻ hướng về phía hắn ” Meo meo” một tiếng, coi như là chào hỏi. Thế nhưng Sở Vân Thâm cũng nhìn chằm chằm vào nàng, sau đó mới chậm rãi cúi người, đưa tay xoa xoa lên đầu của Chẳng lẽ quốc sư cũng thích mèo con sao? Cặp mắt của Ninh Oản mở thật to, chăm chú nhìn nam tử ở trước mắt.” Bị giam cầm ở trong cơ thể của con mèo này, có phải là tủi thân cho cô lắm không?” Khuôn mặt của Sở Vân Thâm không có bất kỳ một biểu hiện gì, gằn từng chữ, ” …Ninh đại tiểu thư.”

trùng sinh meo meo meo