truyện ấn công đức
Cảm nghiệm đức tin Công giáo từ một truyện ngắn. Có dịp đọc tập truyện "Bồ câu chung mái vòm" của nhà văn Dương Thụy (NXB Trẻ tái bản 2014), tôi thật ấn tượng với truyện ngắn "Giáo đường xuân", cảm nghiệm dường như tác giả đã gợi mở đời sống đức
Hồn tướng Vô cực Bàng Đức*300. Rương Võ cụ cam tùy chọn*2. 10000 quỳnh tương ngọc lộ. 1000 mảnh Linh Lung. c. TOP 3. 200 mảnh Vô cực Bàng Đức. Rương Võ cụ cam tùy chọn*1. 10000 quỳnh tương ngọc lộ. 500 mảnh Linh Lung. d. TOP 4-10. 100 mảnh Vô cực Bàng Đức. Rương Võ cụ tím
Truyện Kiều ở Đức: Kỳ II Người khích lệ Faber dịch Truyện Kiều ra tiếng Đức. Trần Đương | 29/10/2020 12:48. Nhà báo, dịch giả Franz Faber được tháp tùng Bác Hồ trong chuyến công tác cuối năm 1955 của Người tại Việt Bắc
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. Chương 1 TIỀN DUYÊN “Trong miệng các ngươi, ông của ta là đại ma đầu, cha ta cũng là ma đầu. Từ nhỏ họ đã nói với ta, những người được nuôi dưỡng bên ta chỉ là đồ chơi, ta giết người thì có khác gì việc các ngươi giết chó, giết linh thú đâu?” “Ta có thể giết người.” “Người cũng có thể giết ta.” “Nhưng chỉ cần trở nên mạnh hơn, chỉ có ta giết người, chứ không có chuyện người giết ta.” “Hôm nay rơi vào tay ngươi là do ta kém cỏi, ta cũng không có gì để nói...” Tô Lâm An mặc áo bào xanh rách rưới ngồi dựa vào gốc đại thụ, thở hổn hển từng hơi, dường như chỉ nói mấy lời này đã làm hao tổn toàn bộ sức lực của nàng. Mái tóc nàng rối loạn, trên áng tóc đen kia còn vương một đoạn trâm đã bị gãy, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Sắc mặt nàng trắng bệch như giấy, khóe môi còn đọng máu, chảy dọc xuống cằm như một con rết xấu xí dữ tợn. Tô Lâm An bị thương nặng, không thể chạy nổi nữa. Ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá, in lên mặt đất từng vòng tròn rực rỡ nho nhỏ, nàng cúi đầu nhìn những đốm sáng đó, nở một nụ cười điềm tĩnh xinh đẹp. Tới thế giới này, nhìn thấy cảnh tượng này, mới biết quyến luyến, mới không nỡ lòng. Vào giây phút này, nàng nào giống một nữ ma đầu xem mạng người như cỏ rác. Nàng ngẩng đầu nhìn về phương xa, phóng tầm mắt đầy nhung nhớ tới dãy núi kia. Đôi mắt màu xanh lam sạch sẽ trong vắt đến nỗi dường như quang cảnh đẹp đẽ nhất của thế gian này đều được phản chiếu trong đó. Chết rồi sẽ không nhìn thấy nữa. Mi mắt dần dần khép lại, giữa khe hở đó, nàng nhìn thấy một người đạp gió lướt mây từ trên cao hạ xuống. Giây phút đó, Tô Lâm An dường như hồi quang phản chiếu*. Nàng mở to mắt, trên gương mặt tái nhợt lại hơi phục hồi sức sống, như nét mực chu sa lan trên tờ giấy trắng, tô điểm thêm cho dung nhan của nàng. * Hồi quang phản chiếu Chỉ hiện tượng người sắp chết bỗng phục hồi tinh thần minh mẫn trước giây phút cuối đời. “Khương Chỉ Khanh, ngươi để ta chết được nhắm mắt có được không?” Ánh mắt nàng sáng rực nhìn chằm chằm vào hắn, “Ta từng đào mộ tổ nhà ngươi hay sao mà đáng để… một thượng tiên đã phi thăng lên thượng giới như ngươi không tiếc… dùng phân thân cầm lệnh tiên sứ về hạ giới, đuổi bắt ta ngần ấy năm?” Khương Chỉ Khanh này chỉ là phân thân của thượng tiên kia, chỉ có một phần mười sức mạnh của bản thể. Nhưng hắn nắm giữ lệnh tiên sứ, có thể tự do đi lại ở hạ giới, không bị ảnh hưởng bởi linh lực thiên địa của hạ giới, tất nhiên cũng sẽ không dẫn tới lôi kiếp của thiên đạo. Thế nhưng, bỏ nhiều công sức như vậy chỉ để xuống hạ giới truy sát nàng. Tô Lâm An nghĩ mãi cũng không hiểu, rốt cuộc thì nàng và Khương Chỉ Khanh có thù oán với nhau từ lúc nào? Nếu thật sự là thâm thù đại hận, trước khi hắn phi thăng hoàn toàn có thể tới giết nàng. Dù sao thì lúc đó tu vi của hắn cũng mạnh hơn phân thân này rất nhiều. Tại sao lên đó rồi lại xuống, quả thực khó lòng hiểu nổi. Phải biết rằng, nàng cũng chẳng phải đèn cạn dầu. Tuy tu vi nàng không bằng hắn, nhưng một phân thân cũng chẳng làm gì được nàng. Bằng không nàng đã chẳng thể ung dung tự tại sống thêm bảy mươi năm, biết bao nhiêu lần chạy thoát dưới mí mắt hắn. Nếu như không phải do lần tu luyện này bị tẩu hỏa nhập ma, nàng cũng sẽ chẳng rơi vào tình cảnh này. Nhìn Khương Chỉ Khanh đứng trước mặt, cách nàng một trượng không có động tĩnh gì, Tô Lâm An lại bật cười, “Sao không nói gì?” “Hay... chỉ đơn giản là ngươi thích đuổi bắt ta?” Nàng cúi đầu ho khan hai tiếng, “Khương Chỉ Khanh... không lẽ... ngươi thích ta?” Nàng nhìn Khương Chỉ Khanh, hàng mi dài khẽ chớp, cắt đứt gió xuân, dường như có vô vàn tình cảm chất chứa trong đôi mắt tựa làn thu thủy kia, như rượu ngon lâu năm, khiến người ta đắm chìm trong đó. Chỉ tiếc rằng, tiên sứ ở đối diện chẳng hiểu chút phong tình nào. Dù cho nàng nói gì, Khương Chỉ Khanh cũng chẳng đáp lời. Rõ ràng là một mỹ nam tử anh tuấn phi phàm, thế mà lại giống như một tên đầu gỗ. Chẳng phải nói, tu vi càng cao thì phân thân lại càng giống chủ nhân sao. Lẽ nào bản thể của Khương Chỉ Khanh cũng là một tên mặt liệt, không biết nói chuyện? Đã bảy mươi năm trôi qua, chưa từng thấy hắn mở miệng nói một chữ. Xem ra, trời đã định hôm nay nàng chết không nhắm mắt rồi. “Khương Chỉ Khanh, dù gì chúng ta cũng coi như quen biết lâu năm, ngươi không trả lời ta thì thôi, để ta chết thoải mái có được không?” Theo cách nói của đám tu sĩ chính đạo kia thì, Tô Lâm An nàng không thể chết một cách tử tế được. Nàng thực sự có chút sợ, sợ rằng Khương Chỉ Khanh sẽ bắt nàng sống không được mà chết cũng chẳng xong. Khương Chỉ Khanh vẫn không đáp lời, rõ ràng bước chân của hắn rất nhẹ, thế nhưng khi giẫm lên đám lá rụng lại phát ra những tiếng giòn tan. Âm thanh đó, khiến Tô Lâm An căng thẳng. Nàng nhếch khóe môi khô nứt, máu khô dính bên miệng sau khi được lưỡi liếm đi, lại tựa như son đỏ loang ra. Nàng nghiêng đầu mỉm cười, nheo mắt nói “Ngươi không nói gì thì ta coi như là đồng ý rồi nhé.” Tẩu hỏa nhập ma, lửa giận công tâm, sát khí cắn chủ... những oán khí chết trong tay nàng năm đó không tan, giờ bắt đầu cắn nuốt nguyên thần của nàng, hận không thể hút khô máu thịt của nàng. Nàng chợt nghĩ, quả thực thiên đạo có luân hồi. Ác nhân tất có ác báo, cũng có lý. Thế nhưng, ai bảo từ ngày nàng sinh ra, đã là kẻ ác mà người người đều kêu gào muốn diệt trừ chứ. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi mỉm cười. Bị hắn đuổi bắt lâu như vậy, nàng đã sớm không chịu nổi nữa rồi. Nàng nghĩ, Khương Chỉ Khanh dù gì cũng là một thượng tiên, chắc sẽ để nàng ra đi thanh thản. Nhưng mà ngay giây sau, Tô Lâm An - vốn đã sắp tắt thở lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Hai mắt nàng trừng lớn, cả người run rẩy không thôi, quanh người sát khí tuôn trào. Oán khí tâm ma vốn bị giam giữ trong cơ thể nàng dường như mạnh lên vô số lần, dồn dập xông ra, cắn nuốt máu thịt nàng. Đồng thời cũng kích thích nguyên thần của nàng, khiến thần trí nàng tỉnh táo, trơ mắt nhìn bản thân bị vô số cái miệng cắn nuốt... Bỗng, phía trước nàng xuất hiện một miếng ngọc hình vuông. Trên miếng ngọc đó khắc hình một cây bồ đề. Cây bồ đề tản ra ánh sáng xanh lá nhẹ bích quang, chói lọi dần dần bao phủ lấy cả cây đại thụ mà Tô Lâm An đang dựa vào, sau đó che khuất cả bầu trời. Bầu trời vốn đang quang đãng lại tối sầm trong chớp mắt, chỉ duy cây bồ đề này vẫn sừng sững giữa đất trời, tỏa ra bích quang vạn dặm. Mỗi tia sáng lại như một thanh đao đâm vào thân thể nàng. Khiến nàng suy yếu đau đớn và làm những oán khí trên người nàng ngày càng trở nên điên cuồng hơn. Thiên đao vạn quả như thiêu đốt cơ thể, cắt nuốt hồn phách. Nàng đau đến mức chết đi sống lại, nhưng lại chẳng thể chết được. Không biết có phải do ánh sáng màu lục kia hay không mà nàng - vốn đã không thể trụ được nữa lại vẫn có thể miễn cưỡng tiếp tục gắng chịu đựng trong cơn đau đớn tột cùng. Đến khi cả người nàng chẳng còn một miếng thịt nào nguyên vẹn, ngay cả gương mặt xinh đẹp cũng đã máu thịt be bét. Quả nhiên, không thể chết tử tế được mà. “Khương Chỉ Khanh, ngươi là đồ khốn nạn!” Nàng cầu xin được ra đi một cách thanh thản, nhưng hắn lại khiến nàng sống không bằng chết. Vào lúc cả người nàng thủng lỗ chỗ, thảm hại vô cùng, Tô Lâm An phát hiện những tâm ma oán khí đang quấn lấy nàng dường như đã phát tiết đủ, khí đen trên người nàng càng ngày càng nhạt dần. Tịnh hóa? Siêu độ? Ngọc bồ đề này có tác dụng hóa giải tâm ma oán khí? Chẳng lẽ Khương Chỉ Khanh muốn cứu nàng? Quả nhiên, vẫn bị mỹ mạo của nàng mê hoặc. Vào giây phút nàng nảy lên hi vọng, trong miếng ngọc bồ đề lại xuất hiện một dấu ấn hình bàn tay, đánh thẳng vào trán nàng... . Chưởng này mà đã đánh xuống thì không thể không ngỏm? Trước khi chết, Tô Lâm An chỉ kịp gào lên, “Con bà nhà ngươi!” Nguyên thần Tô Lâm An giống như bị hóa thành vô vàn đốm sáng, ào ạt xông vào ngọc bồ đề. Kể từ đó, nữ ma đầu một thời - Tô Lâm An biến mất khỏi thế gian, ác giả có ác báo.
Chương 507THƠM QUÁ Sau khi Sơn Thu Đường gân cổ gào lên, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Nếu là lúc trước đứng ngoài cổng thôn gào lớn thế này, chỉ sợ vừa mới kêu lên đã có mấy người bay ra, hận không thể đập ngất hắn rồi mang vào. Mọi người đều nghe theo mệnh lệnh của đại tế ti, bình thường nếu không tu luyện thì sẽ cần cù “tạo” người. Sơn Thu Đường hắn là huyết mạch Hoàng Kim, cũng nên cần cù cày sâu cuốc bẫm, cố gắng “tạo” ra đời sau. Người trong thôn cảm thấy chuyện này chẳng có vấn đề gì hết, về cơ bản bọn họ đều vào Loạn Vực từ khi còn bé, cho nên luôn phục tùng mệnh lệnh của đại tế ti. Lúc này hắn hét xong rồi mà bên trong lại chẳng có động tĩnh gì, chuyện này khiến Sơn Thu Đường cực kỳ nghi ngờ. Không chỉ có hắn mà ngay cả Ly Trạch cũng nhướng mày, hai mắt mở to nhìn về phía thôn, vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên. Sơn Thu Đường kéo ả ta đi sâu vào trong thêm một đoạn, cách cột đá ngũ hành không tới mười trượng. Hắn hít hà một cái, nói “Sao lại có mùi thơm gì đó?” Là mùi thơm khắc sâu vào ký ức của hắn, sau khi tiến vào Loạn Vực, hắn chưa từng ngửi thấy nữa. Lúc này đột nhiên ngửi thấy mùi thơm đó, giống như lại gợi lên ký ức tươi đẹp khi còn nhỏ, nhưng trong thoáng chốc, hắn không thể nào nhớ ra nổi, rốt cuộc là mùi hương của thứ gì. “Thơm quá đi.” Nước miếng của hắn cũng sắp chảy ra. Trong lúc hắn ta đang ngẫm nghĩ, đột nhiên Ly Trạch giãy giụa mãnh liệt. Nàng ta càng giãy, dây leo càng quấn chặt, chặt tới nỗi trông ả ta đã không ra hình thù gì hết. “Ngươi đừng có động đậy nữa, chỉ tự chuốc khổ vào thân thôi!” “Hôm nay là ngày gì mà trong thôn các ngươi chẳng có ai hết vậy?” Hắn ngẩng đầu nhìn trời, “Giông bão chắc cũng sắp tới rồi.” Ba ngày giông bão mà mỗi nửa năm sẽ lại xuất hiện ở Loạn Vực cũng sắp tới rồi. Đó là do tinh mị ngũ hành đã không chỉ co cụm ở khu vực của chúng nữa, mà tụ tập lại với nhau, tạo nên một vụ nổ lớn. Sinh linh ngũ hành cao cấp chạy loạn khắp nơi rồi lại tụ lại tựa như cơn sóng. Bọn họ chỉ cần sơ ý là sẽ bị cơn sóng đó nhấn chìm. Chỉ có trận pháp ngũ hành trong thôn mới có thể làm giảm sự tồn tại của bọn họ, khiến cho nơi này không bị gió lốc chú ý tới. Vì thế lúc mà gió bão sắp tới, mọi người đều sẽ ở lại trong thôn nghỉ ngơi, tránh bão tố ngũ hành. Lúc này đã cách rất gần với thời điểm xuất hiện gió bão, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng đã thấy rồi. Đây cũng là lần đầu tiên Sơn Thu Đường thấy trong thôn vắng vẻ thế này. Ngày xưa, khi sắp gần tới thời điểm xuất hiện gió bão, hắn cũng sẽ tìm một chỗ trốn gần với thôn, dù sao thì nơi này cũng an toàn hơn so với những nơi khác. Vì thế hắn cũng coi như là khá quen thuộc với cái thôn này. Hắn quay đầu nhìn Ly Trạch, phát hiện sắc mặt Ly Trạch tái mét, cuối cùng là trắng bệch như tờ giấy, ả ta hoảng sợ nhìn Sơn Thu Đường lắc đầu. Ả ta muốn nói chuyện nhưng miệng đã bị bịt chặt, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. “Không ổn, chắc chắn là không ổn!” Ly Trạch thầm kêu lên trong lòng. Ả ta ngửi thấy có mùi thuốc. Và ả ta biết rất rõ loại thuốc này được chế từ cái gì. Nói cách khác chắc chắn trong thôn đã có người chết, ở xa như vậy cũng ngửi thấy mùi thì chắc chắn không chỉ chết có một người! Tại sao lại thành ra như vậy? Ả ta cực kỳ nôn nóng muốn biết, nhưng từ tận đáy lòng, ả ta lại có một ảo giác rằng, thôn xóm yên tĩnh trước mặt chính là một con quái vật đang ẩn núp ở một bên, chỉ cần ả tiến lại gần sẽ thịt nát xương tan, vạn kiếp không siêu thoát được. Ả ta vẫn muốn được đại tế ti coi trọng. Ả ta còn muốn thắng Ly Kiều. Ả ta không muốn chết! Mạng của ả đã dâng hiến cho đại tế ti, người ngoài tuyệt đối không thể lấy đi. Cho nên lúc này ả ta không dám vào thôn, thậm chí còn muốn khiến Sơn Thu Đường lập tức rời khỏi đây. Nhưng mà ả ta nói không nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt suy nghĩ của mình. Nhưng Sơn Thu Đường tuyệt nhiên không hiểu được, lại kéo ả ta tiến thêm mấy bước về phía trước. “Tô Lâm An!” Hắn thậm chí còn to mồm gọi tên nữ nhân kia. Tất nhiên Sơn Thu Đường cũng đã nhận ra bên trong có gì đó bất thường, nhưng chính vì vậy nên hắn mới càng phải đi vào. Tô Lâm An sống hay chết, hắn phải biết cho bằng được! Thấy Ly Trạch giãy giụa không ngừng, Sơn Thu Đường thoáng suy nghĩ bèn buông lỏng dây leo trong tay ra. Ly Trạch thở phào nhẹ nhõm. Sơn Thu Đường lại suy nghĩ một lúc, cảm thấy không đúng, lại nắm chặt lấy dây leo. Hắn thầm nhủ, không được mềm lòng. Ly Trạch “...” Trái tim ả khó khăn lắm mới bình tĩnh, giờ lại vọt lên tận cổ họng. Ả ta trợn tròn mắt, vẻ mặt cũng đầy dữ tợn, bắt đầu giãy giụa dữ dội, tỏ rõ sự kháng cự. Ả ta giãy giụa rất dữ dội, dù có bị gai đâm chảy máu cũng chẳng dừng, lại còn co người lui về phía sau, như thể quyết không trở về thôn, điều này khiến Sơn Thu Đường cũng ngu người. “Rốt cuộc trong thôn các ngươi có tai họa gì mà khiến ngươi sợ tới mức này?” Lúc nói chuyện, nước miếng chảy ra theo khóe miệng khiến hắn giật nảy mình, vội vàng nuốt trở lại. Hắn lau khóe miệng rồi nói theo bản năng “Cứ như đang hầm thịt ấy.” Đúng rồi, là mùi thịt! Hắn nhớ lúc còn ở nhà, mẹ hắn nấu canh xương. Đó là mùi vị mà hắn thích nhất hồi mười tuổi, dù đã nhiều năm rồi nhưng hắn cũng khó quên được, đồng thời mùi thơm quen thuộc này cũng kích thích con sâu thèm ăn trong bụng hắn. Có điều lúc hắn nói ra hai chữ “thịt hầm”, sắc mặt tái nhợt của Ly Trạch càng trở nên cắt không còn giọt máu, môi cũng tím bầm, cả người như bị bao trùm trong sợ hãi. Lúc này Sơn Thu Đường mới kịp ngộ ra. Nơi này là Loạn Vực. Không phải thôn nhỏ mà hắn đã sống lúc trước, cũng sẽ không có núi rừng với nhiều dã thú. Nơi này chỉ có sinh linh ngũ hành, những vật sống do tinh mị ngũ hành tổ hợp nên, nhưng bọn chúng không có máu thịt. Không có thịt thì lấy đâu ra canh thịt... Trong Loạn Vực, chỉ có một loại thịt, đó chính là thịt người. Nói cách khác, ở trong thôn đang nấu thịt người, có thể nói là phát rồ hết cả rồi, chẳng lẽ Tô Lâm An đã bị xẻ thịt ra nấu? Ánh mắt Sơn Thu Đương lập tức đỏ lên, hắn đạp Ly Trạch một cái, “Đám người các ngươi đều là lũ súc sinh, cầm thú!” Ý nghĩ đầu tiên này lên trong đầu Sơn Thu Đường là Tô Lâm An đã bị người ta nấu chí. Nhưng khi tỉnh táo lại, hắn cũng biết chuyện không đơn giản như vậy. Nếu như nàng ta bị nấu chín thì những người ở trong thôn đâu cả rồi? Sắc mặt Sơn Thu Đường lập tức tái mét, hắn nghi hoặc hỏi “Chẳng lẽ Tô Lâm An giết cả thôn?” Nàng ta, nàng ta, nàng ta... Lại ngang ngược, hung tàn đến vậy sao? Xác suất để khả năng này xảy ra cũng quá nhỏ. Hắn lùi về sau một bước. Tình huống trong thôn quá kỳ quái, Sơn Thu Đường thoáng suy nghĩ, cảm thấy nên lùi lại, ở bên ngoài quan sát trước đã rồi tính. Thấy Sơn Thu Đường lùi về sau, cuối cùng Ly Trạch thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều, ngay sau đó ả ta lại giãy giụa. Sơn Thu Đường “Ta tiến về phía trước ngươi cũng giãy, lùi về sau ngươi cũng giãy...” Hắn dứt khoát lấy tinh mị hệ thổ ra khỏi miệng nàng ta, hỏi “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” “Không phải ta giãy giụa, mà là ta muốn bảo ngươi chạy nhanh lên!” Ly Trạch thở hổn hển, “Ngươi mau thả ta ra!” “Chạy?” “Chạy đi đâu, về tới cổng rồi sao lại không vào?” Một giọng nói không biết từ đâu truyền tới khiến Ly Trạch chết cứng người, theo bản năng ngoảnh đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới. Ở đó không có ai. “Tộc... Tộc trưởng.” Ả ta run rẩy gọi, là giọng nói của tộc trưởng, ả ta sẽ không nghe nhầm. “Còn biết gọi ta là tộc trưởng, vậy ngươi không nghe lời tộc trưởng nữa sao?” “Ta gọi tất cả về nhà, chỉ thiếu có mình ngươi. Thế mà ngươi còn định chạy?” Giọng nói này khiến Ly Trạch không rét mà run, nước mắt đã chảy xuống. Chẳng lẽ, chẳng lẽ là lễ tế thần đã bắt đầu rồi? Trong bộ lạc vẫn luôn có một truyền thuyết, rằng sau khi bắt đầu ngày tế thần, trong bọn họ sẽ có người trở thành Thần tộc. Ả ta cũng không biết mình đã nghe chuyện này từ đâu, cũng chưa từng nói với những người khác, nhưng Ly Trạch biết rất rõ, tất cả mọi người đều biết chuyện này, giống như từ lúc sinh ra thì suy nghĩ này đã cắm rễ sâu vào trong đầu họ. Không cần bất kỳ ai nói cho, từ lúc sinh ra đã biết chuyện này. Vì thế, cho dù bề ngoài có thân thiết thế nào nhưng khi mọi người sống chung với nhau cũng chẳng thể có được mấy phần thật lòng. Mà bọn họ đều là trẻ sơ sinh đã thức tỉnh huyết mạch Hoàng Kim được tìm về từ khắp mọi nơi, dù lúc bình thường xưng huynh gọi tỷ nhưng thực tế lại chẳng có quan hệ máu mủ. Những người thật sự có quan hệ huyết mạch cũng chỉ có lác đác. Vì vậy, tộc trưởng cũng không phải người thân của bọn họ. Bọn họ chỉ nghe lời của đại tế ti. Họ đều muốn trở thành người mà đại tế ti coi trọng, là đối thủ cạnh tranh của nhau! Bắt đầu ngày tế thần, trong bộ lạc không thấy ai cả, chỉ có tộc trưởng xuất hiện. Ông ta nói chỉ thiếu một mình ả ta, chẳng lẽ, những người khác đều đã bị ông ta... Ly Trạch bị chính suy đoán của bản thân dọa sợ, ngay sau đó ả ta cảm nhận được dây leo trên người mình nới lỏng một chút, ngũ hành bị giam cầm trong cơ thể cũng theo đó được giải thoát! ... Sơn Thu Đường không nhìn thấy một bóng người nào cả. Tóc gáy của hắn dựng đứng hết cả lên, trực giác nói cho hắn biết có nguy hiểm. Vì thế hắn nới lỏng dây trói cho Ly Trạch cùng ngũ hành của ả ta, lắc người một cái nhảy ra đằng sau mấy chục trượng, hòng kéo dãn khoảng cách, nhưng cơ thể vừa lui về sau đã đụng phải một bức tường. Bức tường lẳng lặng mọc lên rất cao, trải dài như dãy núi. “Ầm” một tiếng thật lớn, bức tường vẫn không hề suy chuyển. Hắn đau tới mức kêu rên một tiếng, cảm giác bả vai cũng bị gãy xương rồi. Tên tộc trưởng Ly Hạo Thiên khốn kiếp đã trở nên mạnh như thế từ lúc nào? Rõ ràng lúc trước Ly Hạo Thiên cũng chẳng mạnh hơn hắn là bao! Sao lúc này hắn lại không thể nào đấu được với pháp quyết hệ thổ của Ly Hạo Thiên? Khả năng khống chế tinh mị hệ thổ của hắn đã đạt tới mức lão luyện, khiến người khác không thể tìm ra sơ hở để tấn công. “Vừa hay, Sơn Thu Đường ngươi cũng ở đây.” Từ một vũng nước nhỏ cách đó không xa có một bóng người chui ra. Một vũng nước bé như vậy lại có thể có người chui ra từ trong đó. Vốn tộc trưởng Ly Hạo Thiên luôn mang dáng vẻ trung niên, vậy mà lúc này đã trông trẻ hơn rất nhiều. Từ trung niên biến thành thanh niên, dáng người khôi ngô, cao lớn, tinh thần phấn chấn, thần thái sáng láng. “Có các người rồi, vậy là chỉ còn thiếu một tế phẩm nữa.” Ly Hạo Thiên mỉm cười, “Nếu nàng ta cũng nghe lời như các ngươi, tự mình dâng tới cửa thì tốt biết bao.” Nghe ông ta nói vậy, trong lòng Sơn Thu Đường mừng như điên. Tô Lâm An không ở đây, nàng ta vẫn an toàn, nàng ta không sao là tốt rồi. Nghĩ như vậy, xung quanh Sơn Thu Đường xuất hiện vô số cọc gỗ, hắn lại một lần nữa lao về phía bức tường đất. Hắn nhìn khắp nơi đều là tường đất, chỉ có thể công phá trực tiếp. Không hiểu vì sao mà khi hắn thi triển pháp quyết hệ mộc mà hắn am hiểu nhất cũng không thể làm gì bức tường đất đó. Mộc khắc thổ, cũng có nghĩa là mộc đương nhiên mạnh hơn thổ. Hiển nhiên là hiện giờ, hắn đang yếu hơn Ly Hạo Thiên. Mộc của hắn, không phá được thổ! Lúc hắn thi triển pháp thuật hệ thổ hòng đánh lừa lão ta để trốn thoát, bằng cách đem bản thân cùng tinh mị hệ thổ của tường đất dung hợp với nhau, chui qua bức tường đất thì hắn bỗng nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên phía sau lưng. Sơn Thu Đường quay đầu lại thì thấy Ly Trạch đã bị Ly Hạo Thiên tóm được trong tay. Ả ta nằm im trên mặt đất, không rõ sống chết, một chân bị Ly Hạo Thiên tóm chặt, cứ thế kéo ả ta đi, máu tươi rỉ ra để lại một vệt máu đậm kéo dài trên nền đất theo bước chân của Ly Hạo Thiên, trông cực kỳ khủng bố. Sơn Thu Đường “...” Trước khi chạy trốn hắn cũng đã thả trói cho Ly Trạch, ai mà ngờ ả ta vô dụng tới vậy, không cầm cự nổi được một chiêu, cũng chẳng rõ sống hay chết. Hắn liều mạng tấn công bức tường. Nhưng cho dù là trên mặt đất, trên trời, đường nào hắn cũng thử qua, nhưng tất cả đều vô dụng. Hắn như đã bị tinh mị hệ thổ bao vây, chặt chẽ không một khe hở, xung quanh đều là nhà tù. “Đại tế ti không cho phép chúng ta giết người bừa bãi!” Hắn ép bản thân phải tỉnh táo, gằn giọng hét lên. Mỗi một người có huyết mạch Hoàng Kim đều rất quý giá, sao có thể chết vì nội chiến được. Ly Hạo Thiên cười khẽ một tiếng, dùng ánh mắt thương hại nhìn Sơn Thu Đường, nói “Đứa nhỏ ngốc nghếch, quy tắc đã thay đổi rồi.” ...
Chương 575ĐẠI NẠN Sau khi Mục Cẩm Vân và hai người bạn nhỏ của hắn cắn xé nguyên thần lớn mạnh của Lăng Nguyệt xong thì đều chìm vào giấc ngủ. Tô Lâm An lấy một ít nguyên liệu ra từ trong Vũ Thương rồi lại lựa qua lựa lại trong bụng thú Phệ Căn, tìm ra một vài thứ có thể dùng được để bố trí một trận pháp kết giới xung quanh ô xương. Cây ô xương này có liên hệ thần hồn với Ma quân Phệ Hồn. Rốt cuộc nàng cũng không thể giết sạch sinh linh của Ma giới, thế nên cũng không thể hủy diệt triệt để cái ô xương này mà chỉ có thể dùng trận pháp để vây nó lại, cố định trên chiếc linh thuyền sứt mẻ này. Mà giương ô trong bụng thú Phệ Căn thì còn có thể che chắn được chất dịch ăn mòn kia. Những ngày tiếp theo, Tô Lâm An vừa dưỡng thương, vừa chỉ bảo tu sĩ của trấn Thanh Thủy tu hành. Nàng dựng lên một học đường ở vị trí của quán trà cũ ngoài cổng trấn Thanh Thủy. Từ lúc bắt đầu ngày mới cho đến khi hoàng hôn buông xuống, nàng đều truyền dạy kiến thức ở đó. Tư chất của tu sĩ thế hệ trước ở trấn Thanh Thủy đều rất kém, nhưng trong thế hệ mới lại có không ít người có tư chất xuất chúng. Trước kia nàng thích đọc sách, tinh thông luyện khí, luyện đan và phù văn trận pháp, những cái khác như luyện thể, đao, kiếm, nhạc cụ, thậm chí là cầm kỳ thi họa nàng cũng đều biết một chút. Trong mắt đám tu sĩ ở trấn Thanh Thủy thì dường như chẳng có gì là nàng không làm được. Trong lòng bọn họ, nàng giống như thần linh. Ban đêm, Tô Lâm An quay về lá Ngưng Băng để dưỡng thần, thỉnh thoảng lấy bản đồ Sơn Hà ra xem đi xem lại những nơi phong ấn, cũng đã khoanh vài vòng trên đó. Gần đây, trên bản đồ Sơn Hà đã phát sinh thêm nhiều thay đổi không phải do con người làm ra. Ấn Công Đức nói, đây là điềm báo của việc Thiên đạo sụp đổ. Việc mà nàng cần làm bây giờ chỉ là chờ đợi. Chờ đến khi Thiên đạo mất kiểm soát, sức mạnh quy tắc yếu đi, nàng không phải chịu sự áp chế của nó nữa hoặc sự áp chế giảm đi thì việc giải trừ phong ấn để cứu mẹ nàng sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng quá trình này dài như thế nào, Tô Lâm An đã thầm tính toán trong lòng. Trăm năm, ngàn năm, vạn năm? Nàng không thể thực sự chờ đợi được lâu như vậy. Bây giờ, điều nàng phải làm trước tiên đó là chờ Mục Cẩm Vân tỉnh dậy rồi mới tính đến chuyện khác. Ngày hôm nay, trong học đường. “Đại tiên, khi nào ngài dạy kiếm pháp cho chúng con?” Hồ Viêm Chi hỏi. “Người dạy kiếm pháp cho các ngươi không phải ta.” Tô Lâm An lắc đầu, nói “Hắn vẫn chưa tỉnh.” “Mục sư phụ lại bệnh rồi ư? Ngài ấy yếu ớt thật, chậc chậc.” Một nhóc con khoảng bốn, năm tuổi nói với vẻ nghiêm túc, “Ngài bảo Trữ thúc thúc làm nhiều đồ ăn ngon vào để tẩm bổ cho ngài ấy đi!” Nó còn cầm một thanh kiếm gỗ trong tay, chém hai nhát trông rất ra dáng rồi nói tiếp “Cơ thể khỏe mạnh rồi mới có thể dạy kiếm pháp cho chúng con.” “Vậy chúng ta ngày ngày cầu đại tiên phù hộ để ngài ấy mau chóng khỏe lại.” Nói rồi, một đám nhóc con lấy hương từ trong túi ra một cách rất tự nhiên, sau khi cắm chắc vào củ khoai tây thì mang đến đặt trên cái bàn trước mặt Tô Lâm An. Thiếu niên Hồ Viêm Chi thích kiếm thuật nhất còn đặt một củ cải khắc hình Mục Cẩm Vân lên bàn, “Hồng Phù tỷ tỷ nói như thế này sẽ nhanh khỏi hơn. Con cung phụng Kiếm Tiên, sau này luyện kiếm sẽ luôn được suôn sẻ.” Khóe mắt Tô Lâm An giật khẽ. Chẳng phải trước đây khi ngươi cầu ta chúc phúc, còn nói một kiếm của ta có thể chém nứt trời cao sao? Chưa được bao lâu đã chuyển sang bái Mục Cẩm Vân rồi! Nhưng đúng là cứ dăm ba bữa Mục Cẩm Vân lại bị thương, mà còn đều là vì nàng. Nếu như có niệm lực tinh khiết để chống đỡ thì cũng là một chuyện tốt với hắn. Nàng cười, “Nếu như hắn tỉnh lại sẽ nhận ngươi làm đại đệ tử.” Hồ Viêm Chi tức thì trưng ra vẻ mặt buồn rười rượi. Cậu bé xòe tay ra, để lộ ra một mảnh lá trúc “Con vẫn chưa chinh phục được luồng kiếm khí này.” Chiếc lá trúc mang kiếm khí ấy như một con cá nhỏ, bơi qua bơi lại linh hoạt trong lòng bàn tay cậu bé. Dường như cảm nhận được ánh nhìn của Tô Lâm An, con cá nhỏ bèn nhảy vọt lên luôn. Cậu bé vội vã chụp lấy mới có thể giữ chặt con cá đó trong lòng bàn tay. “Mục tiền bối nói chờ cho đến khi con chinh phục được nó mới nhận con.” Ngày nào Hồ Viêm Chi cũng so tài với luồng kiếm khí ấy, trên người đã đầy vết kiếm. Tính cả những ngày tu luyện trong lá Ngưng Băng, cậu bé đã kiên trì được năm năm. Cũng chính vì điều đó mà trông cậu bé trưởng thành hơn nhiều so với trước đây. Từ một nhóc con răng trắng môi hồng trở thành một thanh niên chín chắn, chỉ có ở trước mặt đại tiên mới để lộ ra tính cách trẻ con. Tuy vậy, Hồ Viêm Chi đã khổ luyện năm năm nhưng vẫn chẳng thể khống chế hoàn toàn luồng kiếm khí này. Giống như vừa nãy, con cá nhỏ suýt nữa đã nhảy ra khỏi lòng bàn tay cậu bé. Cậu bé chắp hai tay lại giống như đang hành lễ, “Củ cải đại tiên, con không muốn đi cửa sau.”. Tô Lâm An “…” Trước đây Mục Cẩm Vân cảm thấy Hồ Viêm Chi bám riết lấy nàng thật là phiền, cố ý tạo ra một luồng kiếm khí để tách cậu bé ra. Kiếm thuật của hắn xuất quỷ nhập thần, cho dù chỉ là một luồng kiếm khí nhỏ nhoi cũng ẩn chứa kiếm ý to lớn. Đối với một đứa trẻ như Hồ Viêm Chi mà nói, muốn lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa trong đó và muốn chinh phục nó không phải là điều dễ dàng. Nàng thấy được những vết kiếm trên khắp người cậu bé. Những vết thương đó là sự kiên trì và lý tưởng của cậu bé. “Vạn sự khởi đầu nan…” Một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi ở bên cạnh đẩy Hồ Viêm Chi ra, cười tủm tỉm, “Mãi không khởi đầu được thì mãi khó.” Chẳng phải sao, cậu ta đã đấu tranh với luồng kiếm khí này lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thu phục được nó, thảm thật sự. Cô bé luôn cảm thấy Hồ Viêm chẳng có thiên phú kiếm đạo gì cả, chi bằng tỉnh ngộ sớm chút, học một cái khác đi. Luyện đan không tốt sao? Trận pháp cũng rất thú vị mà! Suốt ngày ép buộc hành hạ bản thân đến mức mình đầy thương tích, nhìn như kẻ dị hợm. Tô Lâm An nhớ ra cô bé này. Cô bé tên là Kim Nguyên Bảo, dung mạo cực kỳ ngọt ngào xinh xắn, dáng người thì yểu điệu, còn nhỏ tuổi mà đã có đường cong rõ nét, vừa gợi cảm vừa ngây thơ, là một tiểu mỹ nhân dung nhan mỹ miều. Lần trước cô bé cầu nguyện ở chỗ nàng, cầu một đức lang quân như ý, chỉ mong làm uyên ương chẳng cầu làm thần tiên. Kim Nguyên Bảo lấy một hộp gỗ ra, trong đó có ba viên đan “Đại tiên, đây là đan dược con đã luyện hôm qua. Con đã tự sửa công thức, ngài xem thế nào.” Những viên đan dược đen thui còn vương một chút mùi cháy khét. Tô Lâm An nghe cô bé đọc tên những dược thảo trong công thức luyện đan ra, rồi hỏi cách luyện chế một cách kỹ càng, sau đó mới nói với giọng buồn cười “Công thức biến đổi không có vấn đề gì lớn, nhưng linh đan đã biến thành độc đan, ngươi đã nghĩ ra nguyên nhân chưa?” Công thức sửa thế không sai, Kim Nguyên Bảo vui vẻ ra mặt. Nhưng nghe thấy hai chữ “độc đan” thì cô bé tức thì trợn trừng mắt, “Có độc? Con đã cho thỏ dùng thử, không có độc.” “Độc làm tê liệt nguyên thần.” Những con thỏ thử thuốc đều là động vật thông thường có linh trí thấp, tất nhiên là cô bé không thể nhận ra được việc nguyên thần của chúng đã bị tê liệt. Trong đám trẻ ở trấn Thanh Thủy, tư chất của Kim Nguyên Bảo không tốt lắm, giờ tu vi mới đến Trúc Cơ, mà cô bé cũng không dốc lòng vào việc khổ luyện. Có điều cô bé rất có hứng thú với luyện đan, trong những buổi luyện đan, cô bé đều nghe giảng cực kỳ nghiêm túc. Kim Nguyên Bảo còn dự định sau khi được đại tiên công nhận thì sẽ hào phóng đưa thuốc cho Hồ Viêm Chi, nhưng không ngờ thứ cô bé luyện ra không phải là thuốc mà là độc. Kim Nguyên Bảo tức thì ủ rũ, yên lặng cúi đầu rồi lùi sang một bên. Hồ Viêm Chi ở bên cạnh khẽ an ủi cô bé “Không sao, về xem lại cẩn thận xem sai ở đâu rồi luyện lại là được.” “Hết dược thảo rồi.” “Ta định vào núi luyện kiếm, nhân tiện đi hái thuốc cùng ngươi cũng được.” . “Nhân tiện đi cùng ta?” Kim Nguyên Bảo vừa mỉm cười, nghe vậy lập tức chau mày bĩu môi, tỏ ra hơi tức giận. Hồ Viêm lập tức nghiêm mặt nói “Nhân tiện luyện kiếm.” Dưới sự che chở của nàng, những đứa trẻ này như sống ở chốn thế ngoại đào nguyên. Cho dù trước đây có mấy lần gặp phải cảnh ngộ khó khăn nhưng cũng do những người lớn chống đỡ. Chúng chưa từng phải đối mặt trực diện với nguy hiểm, không biết thế gian hiểm ác. Tô Lâm An thích nhìn những gương mặt tràn trề sức sống này. Khác với thế giới bên ngoài, trong mắt chúng có ánh sáng. Nhưng mà ở cái thế giới ăn thịt người ngoài kia, chính là bóng tối vô biên vô tận, lúc nào cũng có thể nuốt chửng chùm ánh sáng này. Xem ra, vẫn phải mở thêm một môn học nữa, phải cho đám nhóc chưa từng rời khỏi trấn Thanh Thủy này biết thế giới bên ngoài rốt cuộc như thế nào. Tô Lâm An hạ quyết tâm để mọi người hiểu được tình hình của thế giới bên ngoài, nhưng kết quả là nàng vừa dạy được hai ngày thì phát hiện ô xương chấn động. Hạt giống treo trên chiếc ô xương cũng lắc lư, lúc va vào chiếc ô còn phát ra tiếng loảng xoảng. Nàng ra ngoài xem xét, vừa ra đã nghe thấy tiếng Ma quân Phệ Hồn vọng tới “Ngươi ra ngoài rồi? Gần đây, bên ngoài không được yên ổn lắm.” “Trong hư không, đá Thiên Vẫn rơi xuống ngày càng nhiều, có một ít nện trúng Kiến Mộc khiến cây bốc cháy, có vài chục hạ giới bị liên lụy đã biến thành biển lửa.” Hạ giới bị hủy, linh khí ở một vài thượng giới cũng bị ảnh hưởng. Tình hình của thượng giới hiện giờ cực kỳ hỗn loạn, mọi người đều chạy về vùng có linh khí dồi dào. Các nơi nổ ra xung đột không dứt, khắp nơi đều là chiến trường. “Thiên tai không ngừng xảy ra, hơn nữa mức độ nguy hại cực lớn, không chỉ là người thường mà ngay cả tu sĩ cũng khó lòng chống đỡ.” “Linh thú nổi điên, cho dù là linh thú ăn cỏ vốn dịu ngoan cũng trở nên dễ bị kích động, thích tấn công nhân loại.” Ông ta dừng lại một lúc rồi tiếp lời, “Biến hóa mấu chốt nhất là, khi phân thân xuống hạ giới, sẽ phải chịu ít áp chế hơn.” Trước đấy ông ta nói nhiều thế chỉ là để lót nền, câu này mới là quan trọng nhất. Hạ giới xảy ra nhiều điều bất trắc như vậy, tất nhiên tu sĩ thượng giới phải xuống dưới xem xét, xem có thể cứu vớt được gì không, như việc dập tắt biển lửa chẳng hạn. Trước đây đều là phân thân mang theo Tiên Sứ Lệnh để xuống hạ giới, hơn nữa còn không được thi triển pháp thuật quá mức cường đại để tránh phải chịu sự áp chế từ quy tắc Thiên đạo. Đâu ngờ lần này có phân thân của một tu sĩ suýt nữa đã vùi thân trong biển lửa, bản tôn của hắn vẫn luôn theo dõi, lúc nguy cấp đã chủ động ứng cứu. Hắn ta tưởng rằng mình sẽ bị cắn trả nên đã chuẩn bị sẵn tinh thần là sẽ bị thương, nhưng không ngờ cuối cùng lại chẳng hề bị thiên đạo trừng phạt. Phát hiện này khiến hắn cực kỳ khiếp sợ, sau đó hắn lại dè dặt thử lại mấy phen. Năm đó, hoang chủ Thu hoang giáng cho châu Vân Lai một chưởng, kết quả bản thân bị thương nặng, phải bế quan nhiều năm để dưỡng thương. Bây giờ, bọn họ ở trên thượng giới lại có thể can thiệp một chút đối với hạ giới, căn bản không cần phái phân thân xuống. Điều này khiến mọi người nhận ra, sức mạnh không thể mạo phạm của quy tắc Thiên đạo đã bắt đầu suy yếu. Mặc dù chưa biến mất nhưng nó đã không còn là điều không thể vi phạm nữa, đã có lỗ hổng để chui qua rồi. “Một thế lực có tên là Thiên Cơ Lâu đã xuất hiện. Bọn họ tiên đoán Thiên đạo sẽ sụp đổ, còn nói tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Thiên Ma ở ngoại vực.” “Đại nạn sắp giáng xuống, Thiên Ma lại xuất hiện.” “Ta nghĩ, người bọn họ nói đến hẳn là ngươi.” Ma quân Phệ Hồn nói một cách chắc nịch.
truyện ấn công đức