truyện ngắn những ngôi sao xa xôi full

NHỮNG NGÔI SAO XA XÔI. Tiết 145-Văn bản. -Lê Minh Khuê-. * Hoàn cảnh sống và chiến đấu: *Công việc: * Phẩm chất: * Tính cách: Ở trên 1 cao điểm, giữa vùng trọng điểm - nơi tập trung nhiều bom đạn - nguy hiểm - ác liệt. + Chạy trên cao điểm giữa ban ngày, phơi người ra Hướng dẫn soạn: Giáo án Ngữ Văn 9, Tiết 143: Văn bản: Những ngôi sao xa xôi (Lê Minh Khuê) I. MỤC TIÊU: 1. Kiến thức: - HS cảm nhận được vẻ đẹp tâm hồn của những cô gái thanh niên xung phong trong truyện và nét đặc sắc trong cách miêu tả nhân vật và nghệ thuật kể Nền Tươi phong cách cổ đại trung quốc núi xa văn học nghệ thuật tươi Xem thêm. Pikbest cung cấp tài liệu tải xuống miễn phí Phong Cách Cổ đại Xa Xôi Núi Xám Trung Quốc Chủ đề của tác phẩm này là Nền, Kịch bản sử dụng là , Số hình ảnh là 6230097, Định dạng là PSD,bạn nên mở tập tin này bằng Photoshop CC Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. Tóm tắt truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi của nhà văn Lê Minh Khuê để nắm được nội dung chính của tác phẩm. Tham khảo các bài tóm tắt mẫu dưới đây em bàiTóm tắt truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi của nhà văn Lê Minh Khuê.***Các ý chính cần tóm tắtTrong bài tóm tắt đoạn trích Những ngôi sao xa xôi của mình, các em cần lưu ý thể hiện được đầy đủ những nội dung chính sau đây- Hoàn cảnh sống và chiến đấu của các nữ trinh sát mặt đường- Nét đẹp riêng trong tâm hồn của các cô gái- Hành động và tâm tư của các cô gái khi Nho bị thương nặng10 Đoạn văn Tóm tắt Những ngôi sao xa xôi ngắn gọnTóm tắt truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi - Mẫu 1“Những ngôi sao xa xôi” là câu chuyện về tổ trinh sát mặt đường tại một trọng điểm trên tuyến đường Trường Sơn trong cuộc kháng chiến chống Mĩ ác liệt, gồm ba nữ thanh niên xung phong là Nho, Thao và Phương Định người kể chuyện. Tổ đội trinh sát này có nhiệm vụ quan sát địch ném bom, đo khối lượng đất đá cần phải san lấp, đồng thời đánh dấu vị trí các quả bom chưa nổ và phá bỏ chúng, đảm bảo cho xe bộ đội có thể thuận lợi di chuyển. Qua câu chuyện ấy, tác giả Lê Minh Khuê ngợi ca vẻ đẹp tâm hồn, sự dũng cảm của ba cô gái thanh niên xung phong, tiêu biểu cho vẻ đẹp thế hệ trẻ Việt Nam trong thời kì kháng chiến chống Mĩ.» Tham khảo thêm Phân tích nhân vật Phương ĐịnhTóm tắt văn bản Những ngôi sao xa xôi - Mẫu 2"Những ngôi sao xa xôi" kể về cuộc sống chiến đấu của ba cô thanh niên xung phong - tổ trinh sát mặt đường - Phương Định, Nho và chị Thao. Họ sống trong một cái hang trên cao điểm tại một vùng trọng điểm ở tuyến đường Trường Sơn những năm chống Mỹ. Công việc của họ là quan sát máy bay địch ném bom, đo khối lượng đất đá để san lấp hố bom do địch gây ra, đánh dấu những quả bom chưa nổ và phá bom. Công việc nguy hiểm, luôn phải đối mặt với cái chết, nhưng cuộc sống của họ vẫn không mất đi niềm vui hồn nhiên của tuổi trẻ, những giây phút thảnh thơi, thơ mộng. Họ rất gắn bó, yêu thương nhau dù mỗi người một cá tính. Trong một lần phá bom, Nho bị thương, hai người đồng đội hết lòng lo lắng và chăm sóc cho Nho. Một cơn mưa đá vụt đến và vụt đi đã gợi trong lòng Phương Định bao hoài niệm, khát tắt văn bản Những ngôi sao xa xôi - Mẫu 3Truyện kể về ba nhân vật nữ thanh niên xung phong - làm thành một tổ trinh sát mặt đường tại một trọng điểm trên tuyến đường Trường Sơn. Họ gồm có Nho, Thao và Phương Định - người kể chuyện. Nhiệm vụ của họ là quan sát địch ném bom, đo khối lượng đất đá phải san lấp, đánh dấu các trái bom chưa nổ và phá bom. Công việc hết sức nguy hiểm nhưng cả ba cô gái vẫn có những niềm vui hồn nhiên của tuổi trẻ, những những giây phút thanh thản, mơ mộng. Và đặc biệt họ sống gắn bó, yêu thương nhau trong tình đồng chí đồng đội. Trong một lần phá bom, Nho đã bị thương và được sự chăm sóc, lo lắng chu đáo của hai người đồng đội. Một cơn mưa đá bất chợt đến trên điểm cao khiến các cô hết sức vui tắt truyện Những ngôi sao xa xôi - Mẫu 4Ba nữ thanh niên xung phong thuộc tổ trinh sát mặt đường tại một trọng điểm trên tuyến đường Trường Sơn – Phương Định, Nho và chị Thao. Nhiệm vụ của họ là quan sát khi địch ném bom, đo khối lượng đất đá cần phải san lấp, đánh dấu vị trí các quả bom chưa nổ và phá bom. Công việc của họ hết sức nguy hiểm. Mặc dù vậy, cuộc sống của họ vẫn có những niềm vui hồn nhiên của tuổi trẻ, những giây phút thanh thản, mơ mộng và đặc biệt là gắn bó, yêu thương nhau trong tình đồng đội. Trong một lần phá bom, Nho bị thương, Định va Thao lo lắng săn sóc cho tắt truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi - Mẫu 5Thao, Nho và Phương Định là 3 cô gái thanh niên xung phong làm việc trên một trọng điểm trên tuyến đường Trường Sơn xưa. Nhiệm vụ của họ là quan sát vị trí địch ném bom, đo khối lượng đất, đá và san lấp, đánh dấu những trái bom chưa nổ. Tuy công việc gian khổ, hiểm nguy luôn rình rập nhưng cả 3 cô gái đều hết lòng với công việc, trong cuộc sống đời thường họ là những cô gái trẻ trung, yêu đời, cũng có những phút giây mộng mơ, lãng mạn. Thao, Nho và Phương Định mỗi người một tính khác nhau nhưng cùng chung nét đẹp của thanh niên xung phong thời kháng chiến chống Mĩ chiến đấu thì kiên cường, quả cảm, sống thì yêu thương, đoàn tắt Những ngôi sao xa xôi - Mẫu số 6Tổ trinh sát mặt đường bao gồm 3 nữ thanh niên xung phong là Thao, Nho, Phương Định. Công việc của 3 cô gái là đo khối lượng đất, đá, đánh dấu vị trí ném bom, san lấp đường để đảm bảo xe chi viện từ miền Bắc vào Nam. Công việc bất vả, hiểm nguy, có thể hi sinh bất cứ lúc nào nhưng ba cô gái vẫn luôn hết lòng với công việc. Trong sinh hoạt họ yêu thương, đùm bọc, động viên lẫn nhau. Ba cô gái với 3 tính cách hoàn toàn khác nhau Chị Thao nhìn thấy máu sẽ ngất đi, Nho thích thêu thùa, may vá, Phương Định nhỏ tuổi nhất có tâm hồn mộng mơ, hay ngồi hát vu vơ. Truyện đã khắc họa cuộc sống chiến đấu khắc nghiệt cũng cho thấy sự kiên cường, dũng cảm của những cô gái thanh niên xung phong trong kháng chiến tắt bài Những ngôi sao xa xôi - Mẫu số 7Truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi là lời kể của nhân vật Phương Định về cuộc sống và công việc của mình cùng với người em là Nho và chị tổ trưởng Thao. Ba người họ sống chung trong một cái hang, làm nhiệm vụ trinh sát mặt đường. Trong một lần phá bom, Nho đã bị thương và nhận được sự chăm sóc của hai người đồng đội. Ngoài việc miêu tả những khó khăn, hiểm nguy trong quá trình làm nhiệm vụ của ba cô gái, tác giả còn làm hiện lên hình ảnh những cô gái thanh niên xung phong xinh đẹp với tâm hồn mơ mộng, nữ tính khó ai bằng. Trận mưa đá bất chợt ở cuối truyện khiến cho các cô gái vui thích hơn bao giờ tắt đoạn trích Những ngôi sao xa xôi - Mẫu số 8Trên tuyến đường Trường Sơn ác liệt, tại một trọng điểm, ba chị em Nho, Thao, Phương Định sống cùng nhau để làm nhiệm vụ phá bom. Họ là những cô gái trẻ trung, nữ tính nhưng cũng rất dũng cảm, kiên cường. Nho thích may vá, thêu thùa, Chị Thao tổ trưởng luôn rất bình tĩnh, quyết đoán và táo bạo, nhưng chị rất sợ máu, chị có thể ngất đi khi nhìn thấy máu. Phương Định là một cô gái Hà Nội, cô luôn nhớ về mẹ và thủ đô thân yêu. Phương Định có tâm hồn mộng mơ, hay ngắm mình trước gương. Cô không hay bày tỏ cảm xúc của mình trước đám đông nên thường bị tưởng là kiêu kì. Thực chất Phương Định rất đơn giản, cô yêu thương hai người đồng đội còn lại. Cả ba cô gái đều có những nét nữ tính, bộc lộ đời sống tinh thần tươi vui trong những năm tháng chiến đấu gian khổ của dân tắt truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi - Mẫu số 9Tổ trinh sát mặt đường gồm có ba cô gái Thao, Nho và Phương Định. Họ ở trong một cái hang dưới chân cao điểm - địa điểm vô cùng nguy hiểm và đầy khó khăn. Nhiệm vụ của họ là quan sát địch ném bom, đo khối lượng đất đá phải san lấp, đánh dấu các trái bom chưa nổ và phá bom. Công việc hết sức nguy hiểm nhưng cả ba cô gái vẫn có những niềm vui hồn nhiên của tuổi trẻ, những những giây phút thanh thản, mơ mộng. Mỗi người một tính nết, nhưng ở họ có chung nét đẹp của những thanh niên xung phong thời chống Mỹ. Họ là những người đầy nhiệt huyết, trách nhiệm, xinh đẹp. Và đặc biệt họ sống gắn bó, yêu thương nhau trong tình đồng chí đồng đội. Trong một lần phá bom, Nho đã bị thương và được sự chăm sóc, lo lắng chu đáo của hai người đồng đội. Một cơn mưa đá bất chợt đến trên điểm cao khiến các cô hết sức vui thích và thể hiện tính cách hồn nhiên, con trẻ của tắt truyện Những ngôi sao xa xôi - Mẫu số 10Ba nữ thanh niên xung phong làm thành một tổ trinh sát mặt đường tại một trọng điểm trên tuyến đường Trường Sơn. Họ gồm có hai cô gái còn rất trẻ là Định và Nho, còn tổ trưởng là chị Thao lớn tuổi hơn một chút. Nhiệm vụ của họ là quan sát địch ném bom, đo khối lượng đất đá phải san lấp do bom địch gây ra, đánh dấu vị trí các trái bom chưa nổ và phá bom. Công việc của họ hết sức nguy hiểm vì thường xuyên phải chạy trên cao điểm giữa ban ngày và máy bay địch có thể ập đến bất cứ lúc nào. Đặc biệt họ phải bình tĩnh đối mặt với thần chết trong mỗi lần phá bom- mà công việc này diễn ra hằng ngày, thậm chí mấy lần trong một ngày. Họ ở trong một cái hang, dưới chân cao điểm, tách xa đơn vị. Cuộc sống của ba cô gái ở nơi trọng điểm giữa chiến trường dù khắc nghiệt và nguy hiểm nhưng vẫn có những niềm vui hồn nhiên của tuổi trẻ, những giây phút thanh thản, mơ mộng và đặc biệt là họ rất gắn bó, yêu thương nhau trong tình đồng đội, dù mỗi người một cá tính. Phương Định, nhân vật kể chuyện và cũng là nhân vật chính, là một cô gái giàu cảm xúc, hay mơ mộng, hồn nhiên và luôn nhớ về những kỉ niệm của tuổi thiếu nữ, với gia đình và thành phố thân yêu của mình. Ở phần cuối, truyện tập trung miêu tả hành động và tâm trạng của các nhân vật mà chủ yếu là của Phương Định, trong một lần phá bom, Nho bị thương và sự lo lắng, săn sóc của hai người đồng mẫu tóm tắt truyện Những ngôi sao xa xôi chi tiếtĐọc tài liệu tổng hợp 5 mẫu tóm tắt văn bản Những ngôi sao xa xôi đầy đủ nhất cho các em tham tắt truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi - Mẫu số 1Truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” là một trong những tác phẩm đầu tay xuất sắc của nhà văn Lê Minh Khuê viết vào năm 1971. Truyện ca ngợi về cuộc sống, tinh thần chiến đấu của các thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn trong cuộc kháng chiến chống Mỹ của dân ngôi sao xa xôi kể về câu chuyện ba cô gái ở cùng trong một tổ trinh sát mặt đường - Thao, Phương Định và Nho. Họ sống trong một cái hang trên cao điểm của vùng trọng điểm nằm ở tuyến đường Trường Sơn. Công việc của họ là ngồi chờ trên cao điểm, ngồi chờ đợi và quan sát máy bay địch ném bom. Khi có bom nổ họ phải nhanh chóng chay lên, đo khối lượng của đất đá để san lấp hố bom mà địch gây ra, đánh dấu những quả bom chưa nổ rồi tiến hành phá bom. Mỗi ngày, các cô gái luôn luôn cười nói vui vẻ, coi công việc thật đơn giản nhưng nó rất gian khổ, luôn phải đối mặt với sự nguy hiểm và cái chết cận sống của Thao, Phương Định và Nho dường như chưa bao giờ mất đi niềm vui, sự tươi mới , hồn nhiên, khát khao của tuổi trẻ. Ba cô gái, ba tính cách khác nhau - Chị Thao thích chép những bài hát vào trong quyển sổ nhỏ, Phương Định thì luôn mộng mơ, cố hay nhớ về những kỉ niệm đẹp của tuổi thiếu nữ khi bên cạnh gia đình và người thân còn riêng Nho lại vô cùng yêu thích thêu thùa nhưng chỉ thêu được các bông hoa cẩu thả, lòe loẹt. Mỗi người một vẻ nhưng họ luôn sống yêu thương, đùm bọc gắn bó chăm sóc nhau như chị em trong gia trong một lần phá bom của địch, Nho bị thương nặng, chị Thao và Phương Định rất lo lắng, ngày đêm chăm sóc ở bên cạnh Nho. Lúc này chợt một cơn mua đá vụt đến nhưng rồi cũng nhanh chóng đi qua, khiến cho các cô gái chất chứa bao nổi niềm trong lòng. Đặc biệt là Phương Định - trong lòng cô xuất hiện bao hoài niệm xưa và những khát khao về một tương lai kể theo ngôi thứ nhất của Phương Định nên đã tạo ra một điểm nhìn chân thực, dễ dàng tái hiện lại hiện thực khốc liệt của cuộc chiến tranh. Đồng thời khắc họa rõ thế giới nội tâm, cảm xúc, suy nghĩ của các nhân vật nhằm toát lên vẻ đẹp con người trong chiến tắt tác phẩm Những ngôi sao xa xôi - Mẫu số 2Truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” của nhà văn Lê Minh Khuê được sáng tác vào năm 1971 đã tô vẽ ra cho người đọc một bức tranh hiện thực sống động những cũng rất nguy hiểm tên tuyến đường Trường Sơn. Truyện đã làm nổi bật những tâm hồn trong sáng luôn hồn nhiên lạc quan trước cuộc sống chiến đấu đầy gian khổ và tinh thần dũng cảm sẵn sàng hy sinh để đánh đuổi quân Mỹ xâm lược của những cô gái thanh niên xung phong. Họ chính là đại diện cho thế hệ trẻ Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống “Những ngôi sao xa xôi” kể về cuộc sống chiến đấu và sinh hoạt của ba cô thanh niên xung phong là Phương Định, chị Thao và Nho. Họ thuộc tổ trinh sát mặt đường, đang sống trong một cái hang nằm trên cao điểm của vùng trọng điểm ở tuyến đường Trường Sơn nguy hiểm đang hàng ngày phải chịu những trận mưa bom của bọn Mỹ. Công việc chủ yếu của các cô gái là phải luôn tập trung quan sát máy bay địch ném bom. Khi có bom nổ, họ phải lập tức đến hiện trường đo khối lượng đất đá để san lấp hố bom mà địch gây ra. Rồi đánh dấu những quả bom chưa nổ để tiến hành phá bom giúp thông đường cho xe tăng đi việc của ba cô gái trẻ thật sự rất nguy hiểm, dù ban ngày hay ban đêm họ vẫn phải thường xuyên chạy trên cao điểm, bất cứ lúc nào máy bay địch cũng có thể ập đến. Họ phải thật sự bình tĩnh và gan dạ mới hoàn thành tốt được công việc dường như lúc nào cũng có thể đối mặt với tử thần này. Tuy vậy, cuộc sống của ba cô gái nơi đây vẫn tràn ngập niềm vui, sự hồn nhiên của tuổi trẻ, luôn mơ mộng về một tương lai, đặc biệt dù mỗi người một tính cách khác nhau nhưng họ vẫn luôn yêu thương gắn bó chan hòa tình đồng đội. Chính vì vậy, khi Nho bị thương trong một lần phá bom, Định và chị Thao vô cùng lo lắng, luôn hết lòng chăm sóc ân cần cho cuối câu truyện đã tập trung miêu tả về hành động và tâm tư của các cô gái. Đặc biệt là Phương Định – nhân vật kể truyện, một cô gái rất nhiều cảm xúc, luôn nhớ đến các kỉ niệm của tuổi thiếu nữ khi sống bên gia đình và thành phố thân yêu của mình. Nên khi thấy cơn mưa đá bỗng vụt đến và vụt đi đã gợi trong lòng Định biết bao hoài niệm và khát vọng mới.>> Xem thêm Phân tích Những ngôi sao xa xôiTóm tắt văn bản Những ngôi sao xa xôi - Mẫu số 3Truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi của nhà văn Lê Minh Khuê, được sáng tác vào năm 1971. Câu chuyện kể về cuộc sống sinh hoạt và chiến đấu của ba cô gái - Định, Nho và chị Thao - thuộc tổ trinh sát mặt sống trong một cái hang trên cao điểm tại một vùng trọng điểm ở tuyến đường Trường Sơn. Hàng ngày, nhiệm vụ chính của họ là quan sát địa điểm quân địch thả bom, sau đó đo khối lượng đất đá phải san lấp do bom gây nên, đánh dấu vị trí những quả bom chưa phát nổ để quân ta phá bom. Đây là một công việc hết mực nguy hiểm, luôn cận kề với cái chết, đặc biệt đòi hỏi sự dũng cảm, gan dạ nhưng phải giữ một tinh thần thép của các cô gái. Tuy công việc khó khăn, gian nguy là thế nhưng cuộc sống của ba cô gái vẫn rất yêu đời, vui vẫn luôn giữ được nụ cười trên môi, nuôi dưỡng những mộng mơ, hồn nhiên của tuổi trẻ. Mỗi người một cá tính, nhưng họ biết cách bù đắp, dung hòa, yêu thương nhau. Định - là một cô gái mộng mơ giàu cảm xúc, cô hay nhớ về những kỉ niệm của tuổi thiếu nữ cùng với gia đình, người thân yêu của mình. Chị Thao thì thường chép những bài hát vào quyển sổ nhỏ để lên đùi. Còn Nho - cô thích thêu thùa nhưng lại thường hay thêu những bông hoa cẩu thả và loè một lần thực hiện nhiệm vụ, Nho chẳng may bị thương, Định và Chị Thao đã rất lo lắng, thao thức suốt đêm để chăm sóc cho Nho. Bỗng một cơn mưa đá vụt đến rồi vụt đi. Tạnh rất nhanh như khi mưa đến làm cho Định có một chút cảm giác thẫn thờ, tiếc nuối. Cô lại nhớ về kỉ niệm, nhớ mẹ, nhớ khung cảnh chốn quê nhà. Những điều ấy ở thật xa, ở chốn Hà Nội mộng mơ. Thế nhưng các cô vẫn ở đây, mạnh mẽ hoàn thành nhiệm vụ vì họ hiểu nhau và hạnh phúc vì những điều các cô đang làm cho Tổ tắt truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi - Mẫu số 4Truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi là câu chuyện kể về ba nữ thanh niên xung phong Phương Định, Nho, Thao – tổ trưởng, làm nhiệm vụ trinh sát mặt đường ở trên tuyến đường Trường Sơn. Họ sống trong một cái hang dưới chân cao điểm của một vùng trọng điểm. Nhiệm vụ của họ là quan sát địch ném bom, đo khối lượng đất đá phải san lấp do bom địch gây ra, đánh dấu vị trí các quả bom chưa nổ và phá bom. Công việc của họ hết sức nguy hiểm và cần sự chính xác, bình tĩnh. Mỗi ngày họ phải phá bom ít thì ba lần, nhiều thì năm lần. Họ luôn phải đối diện với thần chết trong mỗi lần phá sống của ba cô gái dù khắc nghiệt, nguy hiểm nhưng ở họ vẫn có những niềm vui, hồn nhiên của tuổi trẻ. Thao – một người chị cả rất thích hát, thích chép lời bài hát, thậm chí cả lời Phương Định bịa ra. Cô tỉa lông mày nhỏ như cái tăm, áo lót nào cũng thêu chỉ màu. Nho là em út trong tổ, tính nết trẻ con, thích ăn kẹo, có dáng vẻ bé nhỏ, nhẹ nhàng. Cứ mỗi lần Nho đi trinh sát về, cô lại đi tắm khiến Phương Định liên tưởng đến một que kem mát mẻ. Trong một lần phá bom, Nho bị thương, Phương Định và chị Thao đã hết lòng lo lắng, chăm sóc. Phương Định – nhân vật kể chuyện cũng là cô gái hồn nhiên, giàu cảm xúc, mơ mộng và hay sống với những kỷ niệm tuổi thiếu nữ hồi ở thành phố. Cuối truyện, một cơn mưa đá bất chợt ập đến khiến Phương Định nhớ về gia đình và thành phố của tắt truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi - Mẫu số 5Những thanh niên xung phong có tên Phương Định, Nho, Thao được giao phó nhiệm vụ đó là theo dõi máy bay ném bom và san lấp các hố bom, ghi chép lại những quả bom chưa phát nổ, phá bom mìn. Họ là những con người dũng cảm, thực hiện nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm đối diện với “thần chết” hàng cùng nhau sinh sống trong một cái hang, cuộc sống ba cô gái trong thời chiến có nhiều nguy hiểm rình rập và cả sự mất mát nhưng trên hết họ vẫn là những cô gái trẻ hồn nhiên, yêu đời. Ba cô gái mỗi người một tính cách nhưng họ vẫn yêu thương, quan tâm, đùm bọc nhau như chị em ruột một lần phá bom Nho bị thương, hai người còn lại là Phương Định và Thao lo lắng chăm sóc. Trên cao điểm có cơn mưa đá bất chợt kéo đến làm cho các nhân vật trở nên hứng khởi và hoài niệm nhất là Phương Định cô nhớ về những kỉ niệm xưa xa khảo thêmCác đề văn về Những ngôi sao xa xôi có đáp án chi tiếtHình ảnh những nữ thanh niên xung phong trong Những ngôi sao xa xôi-Các em vừa tham khảo một số bài tóm tắt truyện Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê ngắn gọn và đầy đủ ý nhất. Truy cập kho tài liệu Văn mẫu 9 để cập nhật thêm nhiều bài văn hay khác giúp rèn luyện kỹ năng làm văn, chuẩn bị tốt cho các bài thi và kiểm tra môn Văn. Chúc các em học tốt ! Chúng tôi có ba người. Ba cô gái. Chúng tôi ở trong một cái hang dưới chân cao điểm. Con đường qua trước hang, kéo lên đồi, đi đến đâu đó, xa! Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ, trắng lẫn lộn. Hai bên đường không có lá xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô cháy. Những cây nhiều rễ nằm lăn lóc. Những tảng đá to. Một vài cái thùng xăng hoặc thành ôtô méo mó, han gỉ nằm trong đất. Việc của chúng tôi là ngồi đây. Khi có bom nổ thì chạy lên, đo khối lượng đất phải lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom. Người ta gọi chúng tôi là tổ trinh sát mặt đường. Cái tên gợi sự khát khao làm nên những sự tích anh hùng. Do đó, công việc cũng chẳng đơn giản. Chúng tôi bị bom vùi luôn. Có khi bò trên cao điểm về chỉ thấy hai con mắt lấp lánh. Cười thì hàm răng trắng loá trên khuôn mặt nhem nhuốc. Những lúc đó, chúng tôi gọi nhau là “những con quỷ mắt đen”. Đơn vị chăm chúng tôi ra trò. Có gì lại bảo “Để cho bọn trinh sát, chúng nó ở trên đó vắng”. Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Đơn vị thường ra đường vào lúc mặt trời lặn. Và làm việc có khi suốt đêm. Còn chúng tôi thì chạy trên cao điểm cả ban ngày. Mà ban ngày chạy trên cao điểm không phải chuyện chơi. Thần chết là một tay không thích đùa. Hắn ta lẩn trong ruột những quả bom. Tôi bây giờ còn một vết thương chưa lành miệng ở đùi. Tất nhiên, tôi không vào viện quân y. Việc nào cũng có cái thú của nó. Có ở đâu như thế này không đất bốc khói, không khí bàng hoàng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh thì căng như chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết rằng khắp xung quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng nhất định sẽ nổ... Rồi khi xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần nữa, thở phào, chạy về hang. Bên ngoài nóng trên 30 độ chui vào hang là sà ngay đến một thế giới khác. Cái mát lạnh làm toàn thân rung lên đột ngột. Rồi ngửa cổ uống nước, trong ca hay trong bi đông. Nước suối pha đường. Xong thì nằm dài trên nền ẩm, lười biếng nheo mắt nghe ca nhạc từ cái đài bán dẫn nhỏ mà lúc nào cũng có pin đầy đủ. Có thể nghe, có thể nghĩ lung tung... Hình như ta sắp mở chiến dịch lớn. Đêm nào xe cũng đi nườm nượp ngoài đường. Ban đêm chúng tôi được ngủ. Nhưng mấy đêm nay thì chịu. Đứa nào cũng leo tót lên trọng điểm, cầm xẻng xúc, nói vài câu buồn cười với một anh lái xe nào đó. Chỉ khổ đứa phải trực máy điện thoại trong hang. Bây giờ là buổi trưa. Im ắng lạ. Tôi ngồi dựa vào thành đá và khe khẽ hát. Tôi mê hát. Thường cứ thuộc một điệu nhạc nào đó rồi bịa lời ra mà hát. Lời tôi bịa lộn xộn và ngớ ngẩn đến tôi cũng ngạc nhiên, đôi khi bò ra mà cười một mình. Tôi là con gái Hà Nội. Nói một cách khiêm tốn, tôi là một cô gái khá. Hai bím tóc dày, tương đối mềm, một cái cổ cao, kiêu hãnh như cái đài hoa loa kèn. Còn mắt tôi thì các anh lái xe bảo “Cô có cái nhìn sao mà xa xăm!” Xa đến đâu mặc kệ, nhưng tôi thích ngắm mắt tôi trong gương. Nó dài dài, màu nâu, hay nheo lại như chói nắng. Không hiểu sao các anh pháo thủ và lái xe lại hay hỏi thăm tôi. Hỏi thăm hoặc viết những thư dài gửi đường dây, làm như ở cách nhau hàng nghìn cây số, mặc dù có thể chào nhau hàng ngày. Tôi không săn sóc, vồn vã. Khi bọn bạn gái tôi xúm nhau lại đối đáp với một anh bộ đội nói giỏi nào đấy, tôi thường đứng ra xa, khoanh hai tay trước ngực và nhìn đi nơi khác, môi mím chặt. Nhưng chẳng qua tôi điệu thế thôi. Thực tình trong suy nghĩ của tôi, những người đẹp nhất, thông minh, can đảm và cao thượng nhất là những người mặc quân phục, có ngôi sao trên mũ. Tôi không nói cho ai điều đó. Nhưng các anh qua đường này hay thăm hỏi tôi một cách trân trọng, thân mến. - Mày hát hay, người cũng tạm, lại phá bom như quỷ! - Bạn bè tôi giải thích. Tất nhiên, điều đó chẳng chính xác. Bên ngoài vẫn im ắng. Từ mười giờ sáng đến giờ, máy bay không bay qua cao điểm. Bom chỉ bỏ ở mạn trong, nghe âm âm. Chính cái âm thanh trầm trầm có vẻ thanh mảnh ấy bay đến, sự im lặng ở đây lại căng chùng, như báo hiệu một cái gì dữ dội. Nắng rất gắt. Gió khô. Nhưng trong hang mát. Nho đang thêu gối. Mỗi đứa một ý thích riêng. Nho thêu. Còn chị Thao thì chép bài hát vào quyển sổ nhỏ để trên đùi. Hai người đang nói chuyện bình thường, tôi không nghe từ đầu. Tôi bỗng chú ý lắng tai - Bao giờ thì xong nhỉ? - Nho hỏi. - Cái gì xong? - Chị Thao không ngẩng lên, nhưng giọng thì tỏ vẻ ngạc nhiên. Nho ngáp. Rồi im. Tôi biết nó nói gì rồi. Nó sẽ bảo xong chiến tranh, sẽ xin vào một nhà máy thủy điện lớn. Nó làm thợ hàn, sẽ trở thành cầu thủ bóng chuyền của nhà máy. Nó sẽ đập thật giỏi. Và biết đâu lại sẽ được người ta tuyển vào đội bóng chuyền miền Bắc. Còn chị Thao thì muốn làm y sĩ. Chồng chị sẽ là một anh bộ đội đeo quân hàm đại úy, hay đi xa và có râu quai nón. Chị không thích sống cạnh chồng hàng ngày, vì như thế, tình yêu sẽ chóng vô vị. Tôi cũng hay nói những dự định của tôi. Ước muốn nhiều. Nhưng tôi cũng không rõ mình sẽ chọn cái gì là chủ yếu. Trở thành kỹ sư kiến trúc? Rất hay! Thuyết minh trong rạp chiếu bóng của thiếu nhi, lái xe gấu ở cảng, hay là hát trong đội đồng ca trên một công trường xây dựng...! Tất cả, đều là hạnh phúc. Tôi sẽ hăng say và sáng tạo, như những ngày này, trên cao điểm của chúng tôi, nơi ra đời những ước mơ và khao khát. Nhưng mà, những cái đó dành cho sau này. Sau chiến tranh. Khi con đường chúng tôi bảo vệ đây sẽ rải nhựa phẳng lì. Điện sẽ giăng dây vào rừng sâu và những nhà máy gỗ sẽ đêm ngày không ngủ... Ba chúng tôi đều hiểu như vậy. Hiểu và tin với một niềm tin mãnh liệt. Cái gối trên tay Nho nhỏ nhắn, màu trắng. Nho thêu những bông hoa cẩu thả và lòe loẹt. Những đường viền to như dây thừng. Có ai chê, Nho phớt tỉnh, tay cứ đưa trên mũi kim như không có gì xảy ra. Khi người ta chê lắm, Nho mím môi, dứt chỉ bằng hai hàm răng đều đặn, giọng cao vút lên - A, cho nó nổi! Nho hơi đặc biệt. Vừa thuần hậu, vui vẻ, vừa lì bướng. Hai cái đó không mâu thuẫn mà bổ sung cho nhau, khiến Nho có một đặc tính khá hiếm hoi. Nho sống với tôi từ ngày mới tới cao điểm này. Dạo đó, cái gì cũng buồn cười. Tôi ngạc nhiên khi người ta bảo tôi đi gánh đất. - Thanh niên xung phong như thế này à? Gánh đất? tôi không tưởng tượng thế. Thanh niên xung phong phải vác súng kia, đi rầm rộ dưới những cánh rừng không trăng sao. Nói với nhau phải mạnh và gọn như những câu khẩu hiệu... Nhưng cũng đi gánh đất. Rồi quen dần. Nhiều bữa cơm không có canh, bọn con gái lấy nước uống chan vào cơm. Chan công khai và khổ sở đến nỗi bọn con trai phải kêu lên vì thương. Nghe tiếng bom đầu tiên, có đứa chết giấc, nằm dán xuống đất. Nhưng bây giờ quen rồi. Tôi đến đơn vị sau Nho. Hôm đó, tôi ngơ ngác đặt cái ba lô lên khúc cây ở sau doanh trại. Nho ở dưới suối lên. Tóc ướt... Nước đọng từng giọt trong trên trán và trên sống mũi. Nước suối chắc là nhiều lắm. Có thể bơi... tôi nghĩ. Nho đứng lại, một giây thôi, rồi từ từ lại gần tôi, tay vặn cái khăn mặt ướt. Nó hất đầu một cái rồi lướt đôi mắt khinh mạn nhìn từ đỉnh đầu xuống đôi giầy đầy bùn tôi đang ra sức cọ xát vào nhau. - Đơn vị nào bổ sung đến? Quê đâu? Tên gì? Không cọ xát đôi giày nữa, tôi đứng theo tư thế nghiêm. Những buổi tập quân sự ở trường, tôi có học võ. Tôi chống tay vào sườn, giữ thế thủ và suy tính có nên nện cho nó một quả không? Nện vào đâu trước tiên? Nếu nó nện lại, tôi sẽ bấm huyệt nhẹ một cái. Huyệt tay. Nhưng Nho đã xoay người, đút tay vào túi quần, hất hàm - Vào ban chỉ huy! - Và bước đi trước tôi. Tất nhiên chúng tôi chú ý nhiều đến nhau từ đó. Dần quen và thân nhau lúc nào không biết. Hai đứa đều tròn mười bảy tuổi. Đứa cũ lên mặt với đứa mới một tý, chả có gì đáng để bụng. Tôi đâm thích Nho. Cái tính của nó thật tuyệt. Bọn con trai rất kiềng nhưng cũng rất dễ trêu. Cũng như tôi, Nho thích sống tự do. Hai đứa bảo nhau “Từ giờ đến già chỉ yêu thôi chứ không thèm lấy chồng. Lấy chồng khổ lắm. Tã lót, chăn màn, mùn cưa, nước mắm... thì giờ đâu mà đi chơi nữa. Yêu, anh ta sẽ mang đi xem chiếu bóng, dỗ dành một tý khi giận dỗi, đọc sách tha hồ...”. Nho có một anh kỹ sư ở nhà máy cơ khí. Anh ta chăm viết thư và hay viết những cái thư dài, đọc đến mỏi mắt. “Ở Hà nội, dù sao cũng khá thì giờ hơn ở tiền phương...” Anh ta thanh minh. Nho có một cái ảnh lúc lên hai tuổi, anh ta giữ. Nho mặc quần yếm đen, đội mũ vải rộng vành, cầm một nắm hoa dại, đứng dưới mấy gốc cải già. đã nhiều thư anh ta gửi Nho, tôi được xem. Anh ta viết “Anh bây giờ khỏe mạnh. Thích đá bóng và có hai cánh tay vạm vỡ. Anh nhìn ảnh em năm em lên hai tuổi và không thể nào hình dung nổi em lúc này. Anh chỉ nghĩ em đây, bé nhỏ, cầm hoa trên tay. Anh sẽ bế em đi chơi, mua kẹo cho em và hỏi “Cháu muốn đi đâu nữa, chú sẽ bế đi...”. Ý nghĩ của anh kỹ sư thật khôi hài. Nhưng chúng tôi không cười khi đọc thư. Nghiêm trang, chúng tôi nhìn về hướng bắc. Ở đó có Hà Nội. Chúng tôi xa đã lâu. Chúng tôi nhớ thành phố xanh. Chúng tôi quý sự yên tĩnh như kỷ niệm. đây là nơi mà tuổi trẻ chúng tôi đang lớn lên, nhưng không lúc nào chúng tôi không nhớ Hà Nội. Ở Hà Nội, tôi có một căn phòng bé, gác hai. Căn nhà của tôi cổ và sâu trong ngõ, có nhiều cây xanh. Những cây ấy cũng qua bao năm tháng rồi, dây tầm gửi leo đầy. Ban đêm, tôi ngồi lên thành cửa sổ nhìn ra những mái nhà nhấp nhô, đen thẫm và hát. Tôi hát say sưa, ầm ĩ. Ở bên cạnh có ông bác sĩ, một người khó ngủ, phải bật đèn lên, lịch sự gõ vào tường ba cái. Một tháng phải có đến hai mươi đêm như vậy. Tôi ngồi chờ giấc ngủ trở lại với ông bác sĩ và hả hê biện hộ cho mình “Chỉ có mình mới biết được cái bao la và trong lành của đêm thành phố. Ông bác sĩ tìm đâu ra được cái này trong những giấc mơ khó khăn kia?...” Và cũng vì hát say sưa nên có lần tôi suýt lộn nhào từ cửa sổ xuống đất. Khi lập cập níu tay vào cánh cửa rồi, tôi mới choáng váng nhìn xuống cái khoảng sâu thẳm dưới đất. Ở đó có một vòi nước nhỏ chảy suốt đêm vào bể. Tiếng nước xoắn vào nhau, tạo cho tôi cái cảm giác nước sắp tràn tới thành cửa sổ. Tôi nhích lên, bỏ hai chân vào trong một cái cách thận trọng; hát tiếp, nhưng hát nhỏ hơn và lắng nghe tiếng gõ ở tường. Cái bàn nhỏ kê ở góc phòng, mẹ tôi thuê đóng cho tôi trong hai buổi trưa. Cứ mỗi lần làm việc gì liên quan đến giấy mực, tôi lại lôi tất cả sách vở trong ngăn kéo, trong cặp da, bày bừa bãi lên bàn, lên giường, mặc dù những thứ đó chả cần thiết gì cho việc sắp làm của tôi. Tôi cứ loanh quanh trong đống giấy má đó, mãi không làm được gì mà cũng không thể nào sắp xếp cho gọn được. Bứt rứt đến phát khóc, tôi gào mẹ thật to. Mẹ bỏ máy khâu, chạy vào, vừa cằn nhằn, vừa để cái nào ra cái nấy cho tôi. Bà nguyền rủa, không cương quyết lắm “Con gái gì cái của mày. Lấy chồng rồi mà no đòn... No đòn...!” Vì thế nên ngay lúc ở nhà tôi đã thề là không lấy chồng...

truyện ngắn những ngôi sao xa xôi full